[Thập niên 90]: Chị Đây Không Yêu Chồng Nữa - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Vừa thấy tôi mở mắt, Trần Nam lại trở mình áp sát đến lần nữa… “Chào buổi sáng, có thể cho anh vào thêm một lần nữa không?”


Tôi rất muốn từ chối, nhưng khi đưa tay sờ trán anh thì lại phát hiện anh không sốt. Rượu đêm qua cũng đã tan, cho nên lúc này Trần Nam hoàn toàn tỉnh táo.


Có gì đó… rất không đúng. Rõ ràng trước giờ anh chưa từng coi trọng tôi, vậy mà bây giờ lại… ừm…


“Chú tâm một chút đi, Tiểu Nhụy.” Trần Nam như biến thành một con người khác.


Tôi vẫn ra ngoài chơi như thường, có lúc còn dẫn cả con gái theo, còn anh thì vẫn đi làm đều đặn, nhưng cứ tối đến lại đi theo tôi, đứng lặng yên từ xa mà không nói một lời nào. Cái cách anh đứng đó cứ như một con ma u sầu lẩn khuất trong bóng tối.


Ban đêm trên giường, anh dần dần trở nên chủ động hơn, thậm chí là chiều chuộng tôi vô điều kiện, nhưng những thay đổi đó không đủ để khiến tôi cảm động.


Tôi đã bàn bạc với Giang Bắc về việc lập một ban nhạc và vẫn chưa có cơ hội thông báo cho Trần Nam rằng tôi sẽ dọn ra ngoài sống. 


Thế nhưng khi tôi còn chưa thu dọn xong hành lý thì đã thấy trong sân nhà có một chiếc mô-tô phân khối lớn. Trần Nam cả đời chỉ đi xe đạp, kiếp trước thậm chí chưa từng lái ô tô.


“Em thích mà, nên anh liền mua một chiếc. Sau này em không muốn ngồi xe của Giang Bắc thì cũng có thể ngồi xe của anh. Không nhất thiết phải dọn ra ngoài đâu, đúng không?”


Tôi nhìn Trần Nam bỗng dưng lại thay đổi một cách kỳ lạ, thế nên tôi quyết định phải nói chuyện với anh rõ ràng.


“Chúng ta cần nói chuyện.” Tôi kéo anh vào nhà rồi lập tức khóa cửa lại.


Thấy tôi nghiêm túc như vậy, Trần Nam theo bản năng liền lên tiếng trước: “Dù thế nào anh cũng sẽ không ly hôn. Nếu em còn điều gì không hài lòng thì cứ viết ra hết thành một danh sách, anh sẽ sửa đổi hết. Ngoài việc không trẻ bằng mấy người ngoài kia, thì những chuyện khác… chắc anh không thua kém gì bọn họ đâu.”


“Tại sao?” Tôi lạnh lùng chất vấn.


Trần Nam cau mày và mím chặt môi không nói gì.


“Tại sao trước kia lại đối xử với tôi tệ như vậy, để rồi khi tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng thì anh mới quay ngoắt lại đối tốt với tôi? Anh không muốn để tôi đi nên định hành hạ tôi cả đời có phải không?”


Anh vẫn im lặng. Sự im lặng của anh  lúc nào cũng như một hình thức bạo lực lạnh lẽo khiến tôi gần như sụp đổ.


“Anh dựa vào cái gì mà có thể đối xử với tôi như thế? Tôi đã từng yêu anh đến mức đánh mất cả chính mình, cả cuộc đời chỉ xoay quanh một mình anh. Nhưng bây giờ tôi mệt rồi, tôi không muốn yêu nữa. Tôi sợ anh… Vậy tại sao anh lại đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy?”


Ngay lúc tôi sắp bùng nổ thì Trần Nam bất ngờ bước tới rồi ôm chầm lấy tôi.


“Anh chỉ là… sợ em rời đi.” Giọng anh lúc này nghe rõ sự run rẩy: "Anh cũng yêu em. Trước đây chỉ là… cách thể hiện của anh đã sai. Anh xin em đừng rời bỏ anh.”


Anh khóc như một đứa trẻ lạc lối, những tiếng nức nở tàn nhẫn xé toạc lớp vỏ lạnh lùng mà anh đã khoác lên mình bấy lâu nay.


“Anh không biết cách yêu một người… nhưng suốt mấy tháng qua, khi thấy em đi chơi với người khác, anh mới nhận ra mình đã khiến em đau lòng đến nhường nào. Xin lỗi em, Tiểu Nhụy… anh xin lỗi…”


Trần Nam rất hiếm khi mất kiểm soát, vậy mà lần này anh thật sự khóc lóc nức nở. Anh lúc này trông chẳng khác nào một đứa trẻ bất lực, và chỉ biết khẩn thiết cầu xin tôi đừng ly hôn.


“Vậy còn bạch nguyệt quang của anh thì sao?”


“Bạch nguyệt quang nào cơ?” Trần Nam nghẹn ngào, rồi dùng giọng mũi đặc sệt hỏi lại tôi.


“Chính là cô gái đã đến tìm anh trong buổi giao lưu, ngay lúc em tỏ tình ấy.”


Lúc này Trần Nam mới chợt nhớ ra, sau đó anh liền vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Anh không thích cô ấy, em hiểu lầm rồi. Hôm đó cô ta đến tỏ tình với anh, anh còn chưa nói xong thì em đã tới nên anh chỉ muốn giải quyết dứt điểm với cô ta thôi.”


Lời giải thích của Trần Nam đến quá muộn màng. Khi trái tim tôi đã sớm tan nát thành trăm mảnh thì tôi mới nghe được đáp án mà mình từng khát khao đến cháy bỏng.


“Nếu anh yêu em, không nỡ xa em, vậy tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”


Trần Nam nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không biết phải ở bên em thế nào. Những lời ngọt ngào anh thật sự không thể nói ra được. Anh cũng không dám chủ động ôm em, hôn em… anh thấy rất khó mở lời. Nhưng mỗi lần em làm những việc đó, trong lòng anh đều rất vui.”


Anh cúi đầu, cả gương mặt bất giác đỏ bừng cả lên.


“Anh đã tưởng cứ như vậy mãi là được… nào ngờ em cũng có lúc mệt mỏi. Xin lỗi em, là lỗi của anh.” Sau khi nói xong câu đó, anh bỗng nhiên quỳ sụp xuống trước mặt tôi, rồi đưa tay lên tự tát vào mặt mình.


Tôi hoảng hốt vội nắm chặt tay anh lại: “Anh làm cái gì vậy hả!”


“Suốt một tháng qua, anh đã hiểu rõ… nếu chỉ có mình em cố gắng thì chúng ta không thể tiếp tục được. Anh cũng nhìn thấu rồi, nếu anh không thay đổi thì anh sẽ thật sự mất em. Cho nên, dù có khó khăn đến mấy, anh cũng muốn nói ra.”


“Lâm Nhụy, anh thật sự rất yêu em. Ngay từ lần đầu tiên gặp em thì anh đã rung động với em rồi. Nhưng anh không biết làm sao để nói ra điều đó. Anh vốn không giỏi giao tiếp, gần như chẳng có bạn bè nên cũng chẳng bao giờ tham gia mấy buổi giao lưu. Nếu không phải hôm ấy vì em biểu diễn ca hát thì anh tuyệt đối sẽ không tới đó đâu.”


Lời của Trần Nam làm tôi sững người. Anh là sinh viên đại học, đúng là chẳng có lý do gì để tham gia buổi giao lưu của nhà máy chúng tôi.


“Anh có thể thay đổi. Nếu em vẫn cảm thấy chưa đủ thì em cứ đi tìm Giang Bắc, Giang Đông hay thậm chí là Giang Tây cũng được.” Trần Nam càng nói càng… lạc đề: "Chỉ cần em đừng bỏ rơi anh. Anh có thể học cách thể hiện cảm xúc, giống như giải toán vậy, nhất định sẽ tìm ra được công thức.”


Tôi thật sự không ngờ… hóa ra trong lòng Trần Nam lại nghĩ như vậy. Một lúc lâu sau, tôi vẫn không thể hiểu nổi logic của anh.


Tôi quay người lại, bất ngờ nhìn thấy quyển sổ tay của Trần Nam đặt trên bàn. 


Cuốn sổ ấy đã cũ kỹ lắm rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ nó rất rõ. 


Kiếp trước, khi dọn dẹp nhà cửa, tôi từng thấy nó một lần, có điều còn chưa kịp đọc hết dòng đầu tiên thì Trần Nam đã hớt hải chạy tới rồi giật phắt nó đi.


“Đừng động vào thứ này của anh!”


Thái độ lúc đó của anh rất hung dữ, và tôi cũng nhớ như in dòng đầu tiên viết gì: "Hôm nay gặp cô ấy rồi, cô ấy thật xinh đẹp, còn cười với mình nữa..."


Tôi đã từng nghĩ người được nhắc đến trong đó là cô gái kia. Nhưng giờ đây, khi mở lại quyển sổ, cuối cùng tôi cũng đọc được trọn vẹn dòng chữ ấy sau một kiếp người:


"Cô ấy nói tên mình là Lâm Nhụy, một cái tên thật dễ thương làm sao."


Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi như mưa. Tôi quay sang nhìn Trần Nam thì thấy gương mặt anh đã đỏ như một con cua vừa được luộc chín.


“Nếu em không đòi ly hôn thì anh định giấu em quyển sổ này cả đời sao?”


“Không đời nào.” Trần Nam nghiến răng và khó khăn thốt ra từng chữ.


Tôi phì cười. Dù anh yêu tôi… thì những uất ức tôi phải chịu đựng ở kiếp trước vẫn là sự thật. Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể dễ dàng tha thứ.


“Chúng ta có thể tạm thời không ly hôn, nhưng anh phải bắt đầu theo đuổi em lại từ đầu.”


Hai mắt Trần Nam lập tức sáng rực lên, sau đó anh liền gật đầu một cách mạnh mẽ.


Tôi vẫn quyết định dọn ra ngoài cùng Giang Bắc thành lập ban nhạc. Tôi yêu ca hát, và việc trở thành ca sĩ chính luôn là giấc mơ của tôi.


Ban đầu, chúng tôi chỉ biểu diễn ở ven đường hay dưới chân cầu vượt. 


Mỗi lần như thế, chỉ cần có thời gian là Trần Nam sẽ dẫn con gái đến xem. 


Về sau, ban nhạc dần có chút tiếng tăm và bắt đầu được mời diễn ở các buổi hòa nhạc nhỏ.


Gần như trong mỗi buổi diễn Trần Nam đều tỏ tình, rồi cầu hôn tôi trước mặt bao người. 


Đến lần thứ chín mươi chín, con gái tôi đã trưởng thành. 


Con bé vẫn xuất sắc như kiếp trước, là một fan trung thành của tôi, giống hệt như nó từng thần tượng cha nó. 


Duy chỉ có điều, nó chẳng thể nào hiểu nổi mấy hành động cầu hôn “trẻ trâu” của Trần Nam.


“Chú Giang Bắc còn sành điệu hơn cha nhiều. Cha ơi, cha quê quá đi!”


Trần Nam đã chuẩn bị sẵn 999 đóa hồng, còn đặc biệt mua một chiếc nhẫn kim cương. 


Lúc này anh đã có tuổi nhưng vẫn rất phong độ. 


Đứng bên đường, anh vẫn khiến bao cô gái phải ngoái nhìn. Vậy mà anh chỉ cúi đầu, chăm chú điều chỉnh vị trí đứng và kiên nhẫn chờ tôi kết thúc màn biểu diễn… rồi ngay trước mặt tất cả khán giả, anh lại lớn tiếng cầu hôn tôi.


Người đàn ông từng đỏ mặt vì chỉ nói được một chữ “thích”, cuối cùng cũng đã luyện được một lớp da mặt dày rồi. 


Anh vẫn muốn tôi lấy anh.


Lần này đến cả Giang Bắc cũng có chút xúc động: “Lạnh lùng như vậy mà cũng kiên trì được đến giờ. Nếu chị thực sự không thể chấp nhận em, cho dù chị quay lại với anh ấy thì em cũng thấy cam lòng.”


Tôi khẽ lắc đầu, tháo tai nghe xuống rồi cười lớn: “Làm lại lần nữa đi, lần cuối cùng đấy.”


Là đàn ông, có lẽ nên nhiều hơn tôi một lần chứ.


[Ngoại truyện]


Sau khi Lâm Nhụy bị chẩn đoán ung thư, Trần Nam gần như đêm nào cũng mất ngủ. Thế nhưng anh rất rõ một điều, tuyệt đối không thể để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người bệnh. Vì vậy, anh luôn cố gắng giữ bình tĩnh và kiềm chế tất cả.


Dù đau đớn, hay dù nghẹn ngào đến mấy, Trần Nam đều có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần không khiến Lâm Nhụy trong cơn bệnh nặng phải lo lắng thêm cho anh. Trong tư duy lý trí của anh, buồn bã và đau khổ là những cảm xúc vô ích nhất.


Tối hôm đó, khi vừa dỗ Lâm Nhụy ngủ xong, Trần Nam nhận được một cuộc gọi lạ. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ, người nọ mở miệng liền nói: “Tôi không ngại chuyện anh đã từng ly hôn.”


Trần Nam thấy thật vô lý. Sợ đánh thức Lâm Nhụy nên anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại, câu đầu tiên anh nói là: “Cô là ai? Đừng gọi cho tôi nữa.” Rồi anh lập tức cúp máy.


Trần Nam cảm thấy đối phương thật vô duyên.


Anh nhẹ chân trở vào phòng chỉ để thấy Lâm Nhụy lại đang rơi nước mắt trong giấc ngủ.


Chắc chắn… đau lắm, phải không?


Anh cắn chặt môi, xoay người đi chỗ khác, rồi cũng âm thầm khóc một lúc rất lâu.


Chỉ là, những giọt nước mắt ấy… ngoài anh ra thì không một ai biết cả.


– Hết –

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo