[Thập niên 90]: Chị Đây Không Yêu Chồng Nữa - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thế nhưng Giang Bắc lại bướng bỉnh hơn tôi tưởng. Cậu ấy thậm chí còn nắm lấy tay tôi: “Ở bên tôi, chị Nhụy rất vui vẻ.”


“Vui… vẻ à?” Trần Nam nhướng mày, rồi cười khẩy một tiếng đầy khinh bỉ: "Lâm Nhụy, theo anh về nhà.” Anh đưa tay ra về phía tôi.


Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại mà nắm lấy tay anh. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên anh chủ động muốn nắm tay tôi. Nhưng khi nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Trần Nam, tôi chợt thấy anh thật giả tạo. Những ký ức về khoảnh khắc tôi cận kề cái chết cứ lần lượt hiện về trong đầu…


Lúc đó, tôi chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, đã rất lâu rồi không thể cất thành tiếng. Thế nhưng hôm đó, không hiểu sao tôi lại đột nhiên nói được. Tôi biết… đó chính là hồi quang phản chiếu trước khi chết. Tôi đã cẩn thận hỏi Trần Nam: “Nếu em chết rồi… anh có buồn không?”


Trần Nam vẫn lạnh lùng như cũ và mang theo ánh mắt thản nhiên không chút gợn sóng nhìn tôi: “Không. Cho nên em đừng chết. Dù em có chết thì anh cũng sẽ không nhớ, và đương nhiên là càng không buồn vì em.”


Nghe đến câu cuối cùng, tôi mới thật sự nhắm mắt lại. Giọt nước mắt cuối cùng lăn dài nơi khóe mắt. Cho đến lúc chết, tôi cũng không nghe được từ miệng Trần Nam một câu nói tử tế, dù chỉ là một lời an ủi.


Vậy nên… tôi lấy tư cách gì để tiếp tục nghe lời anh nữa?


“Chúng ta đi dạo thêm chút nữa nhé. Tự nhiên không muốn về nhà.”


Giang Bắc chở tôi lòng vòng ở Bến Thượng Hải, hết vòng này đến vòng khác. 


Trời đã quá nửa đêm, lớp trang điểm trên mặt tôi cũng bị gió thổi cho nhòe đi hết. 


Cậu ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Trần Nam ở trường: “Nhìn thì đẹp trai đấy, nhưng tính cách thì tệ kinh khủng. Dù vậy vẫn có không ít cô gái mê anh. Tôi thì chịu không nổi cái kiểu lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo của anh. Chị Nhụy, tôi thật không ngờ chị lại là vợ của anh ta… đáng tiếc thật.”


Tôi dựa vào lan can để cho gió biển thổi qua mặt: “Ừ, đáng tiếc thật.”


“Vậy… ly hôn đi?” Câu nói của Giang Bắc khiến tim tôi như khựng lại một nhịp: "Tôi thích chị, với lại tôi chắc chắn tốt hơn anh ta nhiều.”


Cậu ấy cứ thế mà tỏ tình, giống hệt như tôi của nhiều năm về trước. Chàng trai ấy dịu dàng nhìn tôi, thấy tôi không đáp lời, cậu ấy càng tiến lại gần hơn và nhẹ nhàng hỏi tôi có đồng ý không, hơi thở còn lẫn chút hương trái cây thanh mát.


Ngay trước khi cậu ấy kịp hôn tới thì tôi sực bừng tỉnh và hốt hoảng đưa tay đẩy cậu ấy ra. 


Dù sao thì… tôi vẫn còn mang tư duy của một người năm mươi tuổi, mà Giang Bắc lại còn quá trẻ nên tôi không thể quen cậu ấy được. 


Huống hồ hiện tại tôi vẫn chưa ly hôn.


“Đừng đùa nữa. Cho dù có thật sự nghĩ đến cậu thì cũng phải đợi tôi ly hôn đã.”


Chưa kể… tôi vẫn chưa quyết định có nên ly hôn hay không. 


Trần Nam không phải là một người chồng tốt nhưng anh lại là một người cha tốt. 


Anh rất yêu con gái, cũng rất biết cách kiếm tiền. 


Còn Giang Bắc tuy hợp ý tôi nhưng tôi không thể tưởng tượng được cảnh cậu ấy làm cha sẽ như thế nào.


Giang Bắc có chút thất vọng nhưng vẫn mỉm cười: “Tôi sẽ đợi chị.”


11


Tôi về đến nhà lúc ba giờ sáng. Cứ tưởng Trần Nam đã ngủ rồi, ai ngờ đèn trong nhà vẫn còn sáng.


Tôi đẩy cửa bước vào, và Trần Nam, người đang ngồi trên ghế sofa, bỗng đứng bật dậy. Mắt anh hơi đỏ nhưng lại không đeo kính… trông cứ như là vừa mới khóc vậy.


Sao có thể chứ. Chính suy nghĩ đó làm tôi giật mình, Trần Nam là kiểu người tuyệt đối sẽ không bao giờ rơi nước mắt.


“Con đâu rồi?” Tôi nhận ra mẹ chồng và con gái đều không có ở nhà.


“Mẹ dẫn con về quê chơi vài hôm rồi, để lại chút không gian riêng cho chúng ta.”


Lúc này tôi mới để ý trên bàn ăn có một giá nến, nến thì đã cháy gần hết, còn món bít tết thì đã nguội lạnh. 


Tôi đã từng rất mong được ăn một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn với Trần Nam, giống như trong những bộ phim tình cảm. 


Chỉ vài tháng trước, tôi còn thì thầm cầu nguyện bên tai anh lúc anh ngủ: “Xin anh tỉnh ngộ đi, đến sinh nhật em hãy chuẩn bị cho em một bữa tối dưới ánh nến, có cả hoa hồng đỏ kiểu Tây ấy.”


Tôi suýt nữa đã quên hôm nay chính là sinh nhật mình. Vì chơi vui quá nên chẳng còn nhớ nổi nữa. Tôi đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy hoa hồng đâu cả.


“Anh…” Tôi mở miệng, nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.


“Em có đói không?” Trần Nam lên tiếng trước: "Nếu em không ngại, anh hâm nóng lại cho em ăn nhé.”


“Thôi khỏi, em không đói.” Tôi dửng dưng đáp lại, vì hiện tại tôi chẳng có chút khẩu vị nào.


Trần Nam không tranh cãi cũng chẳng trách móc mà chỉ nói: “Anh đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho em rồi.”


Con người này đúng là lúc nào cũng một kiểu, tôi sắp ngoại tình đến nơi mà anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như không. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, dù gì anh cũng đâu có yêu tôi.


Tôi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ rồi trở lại giường. 


Vừa kéo chăn lên định nằm xuống thì tôi bất ngờ phát hiện bên dưới chăn là cả một lớp cánh hoa hồng được trải đầy.


Tôi sững sờ rồi liền quay phắt lại nhìn Trần Nam: “Là… anh chuẩn bị à?”


Trần Nam gật đầu: “Anh đã không thể ở bên em trong ngày kỷ niệm nên muốn bù đắp lại. Tiểu Nhụy, hôm nay là sinh nhật em mà.” Nói rồi anh bước lại gần rồi còn thân mật nắm lấy tay tôi.


Nếu tôi chưa từng trùng sinh thì chắc hẳn giờ này tôi sẽ vui mừng đến phát điên. Nhưng bây giờ… những điều anh làm để bù đắp còn có ý nghĩa gì nữa? Thứ anh nợ tôi đâu chỉ một dịp kỷ niệm, và đâu chỉ một lần sinh nhật.


“Anh dọn sạch đi, thế này thì ngủ sao được.” Tôi hất tay Trần Nam ra rồi ngồi lại xuống ghế sofa.


Trần Nam ngoan ngoãn làm theo, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ những cánh hoa trên giường. 


Thế nhưng trong lúc dọn, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng anh khẽ nức nở. Tôi quay đầu lại, không thể tin vào mắt mình khi thấy Trần Nam đang… lén lau nước mắt.


Anh lại khóc nữa sao? 


Không thể nào, một người lạnh lùng như Trần Nam mà lại khóc ngay trước mặt tôi à?


Sau khi anh dọn dẹp xong, tôi liền leo lên giường nằm. 


Trần Nam lại đi tắm nước lạnh một lần nữa, sau đó run rẩy chui vào nằm cạnh tôi. 


Anh vô thức tiến lại gần, tôi lập tức tỏ vẻ khó chịu, khẽ “chậc” một tiếng, Trần Nam lập tức khựng lại.


Tôi đang chuẩn bị với tay tắt đèn đi ngủ thì Trần Nam bất ngờ áp sát lại rồi hôn nhẹ lên má tôi một cái. 


Nụ hôn của anh rất vội vàng, như thể đang làm chuyện gì đó mờ ám vậy.


“Anh đang làm cái gì vậy hả!”


“Không phải… em từng nói muốn anh chủ động sao?” Trần Nam chớp chớp mắt.


Một người lúc nào cũng cao ngạo lạnh lùng mà giờ lại lộ ra vẻ tủi thân như vậy… Huống hồ, hai mắt anh lại còn đỏ hoe, chẳng còn chút nào của cái dáng vẻ cứng nhắc thường ngày.


Thật ra, chuyện vợ chồng giữa tôi và Trần Nam cũng khá hòa hợp, chỉ là lúc nào tôi cũng phải là người chủ động. Nhưng anh cũng chưa từng từ chối. 


Bị anh hôn bất ngờ như vậy, tôi bỗng chốc chẳng biết phải làm sao. 


Vả lại lúc nãy đi chơi, tôi cũng có uống chút rượu… Để tránh bản thân mất kiểm soát vì "sắc đẹp", tôi quyết định tắt đèn ngủ cho nhanh.


Tôi ngồi dậy định với tay tắt đèn, chẳng may lại đụng vào phần cơ bụng rắn chắc của Trần Nam. Anh lập tức kéo tay tôi đặt lên đó.


“Đã hơn một tháng rồi em không sờ vào nó đấy.” Trần Nam khẽ than một tiếng, sau đó còn kéo tay tôi xuống thấp hơn.


Tôi hoảng hốt rút tay về ngay: “Hôm nay anh bị gì thế, nổi điên à?”


Trần Nam có chút ngượng ngùng nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết, anh lại kéo tay tôi đặt lên người anh một lần nữa.


“Chẳng lẽ… em thật sự định ly hôn với anh vì thằng nhóc tóc vàng đó à?”


Tôi bật cười: “Giáo sư Trần, anh vốn đâu có thích tôi, giờ lại sợ ly hôn sao?” Thật nực cười. Chẳng lẽ vì “bạch nguyệt quang” của anh còn đang ở nước ngoài nên anh mới không nỡ bỏ người đóng vai thế thân này sao?


“Anh không sợ.”


Quả nhiên. Tôi biết mà, sao anh có thể sợ được.


“Bởi vì… anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với em.”


“Vì sao chứ?” Tôi hỏi anh, nhưng anh lại im lặng không nói một lời: "Vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh? Hay vì người trong lòng anh tạm thời chưa thể quay về?”


Mặt Trần Nam bỗng đỏ lên. Tôi biết ngay mà, người anh yêu vẫn luôn là cô nữ sinh đại học xinh đẹp năm đó.


“Trong lòng anh không có tôi, vậy tại sao còn đồng ý cưới tôi, để tôi lãng phí cả một đời như thế này?” Tức quá, tôi nhào đến cắn mạnh vào vai anh một cái. Trần Nam đau đến nhăn mặt nhưng lại không hề kêu than một tiếng nào. Mãi đến khi tôi nếm được vị tanh mặn của máu thì tôi mới chịu buông anh ra.


“Dù thế nào… cũng tuyệt đối không ly hôn.” Anh nói với giọng điệu đầy cứng rắn, nhưng khi tôi hỏi lý do thì anh lại không trả lời nổi.


Tôi giận đến phát khóc, còn anh thì chỉ biết ôm tôi thật chặt, ôm đến mức tôi gần như không thể thở nổi.


“Ít nhất… hãy cho tôi một lý do để tôi không ly hôn với anh đi.”


“Anh có thể.” Cơ thể nóng hổi của Trần Nam bất ngờ áp sát tôi: "Anh sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của em, tiền bạc, hay bất cứ thứ gì em muốn. Chỉ cần em đừng ly hôn.”


Đến lượt tôi đỏ mặt. 


Dù đã làm vợ chồng với anh hai kiếp nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói ra những lời như vậy, và cũng là lần đầu tiên thấy anh chủ động đến thế, khác hẳn với cái kiểu trầm mặc làm việc thường ngày. 


Chúng tôi vốn đã rất quen thuộc với nhau, nhưng lần này, chính tôi lại sững người không biết nên phản ứng thế nào.


Hai mắt Trần Nam đỏ hoe và nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi: “Em có thể đồng ý không?”


“Nhỡ đâu… tôi yêu người đàn ông khác rồi thì sao?”


“Chỉ cần em không ly hôn thì sao cũng được.” Trần Nam vùi mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở phả nhẹ từng nhịp: "Đừng phớt lờ anh mà…”


Lúc đó tôi mới ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trên người anh, là mùi rượu Mao Đài thoang thoảng. 


Tửu lượng của Trần Nam rất kém, tôi còn nhớ đêm tân hôn anh mới chỉ uống nửa ly mà đã như sói đói lao đến. Trong trí nhớ của tôi chỉ có duy nhất lần đó. 


Không ngờ hôm nay lại như thế, hóa ra là… anh đã uống rượu.


Nhưng anh uống vì tức giận, hay là vì không cam tâm? Chuyện này tôi cũng không rõ.


Trần Nam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn tôi sau một hồi vật vã cũng mệt nhoài thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện Trần Nam vẫn còn nằm cạnh mình. Kỳ lạ thật, chẳng phải dạo này công việc ở trường của anh rất bận sao?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo