Thật Hay Không Thật - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

20-

Tôi đứng ngoài cửa phòng làm việc, các ngón tay vì căng thẳng mà nắm lại rồi buông ra liên tục.

Hứa Tử Cầm đứng phía sau vỗ vai tôi: “Sao còn chưa vào? Cha mẹ đều ở trong đó rồi.”

Hôm đó, sau khi gặp mặt Dương Độ xong, không hiểu sao tôi lại có dũng khí gọi điện cho cha mẹ nuôi, nói rằng tôi muốn nói chuyện về hôn ước với nhà họ Dương.

Có lẽ vì giọng điệu của tôi lúc đó quá trang trọng nên cha có hơi bất ngờ. Nhưng ông không xem lời tôi là sự bốc đồng trẻ con, mà bảo cần trao đổi thêm với mẹ, rồi một giờ sau, ông hẹn tôi hai giờ chiều hôm sau gặp ở thư phòng.

Phòng làm việc ở nhà là nơi cả hai cha ba mẹ cùng dùng, đôi khi cũng dùng để tiếp khách vì tính riêng tư. Việc cha hẹn tôi ở đây để bàn bạc khiến tôi cảm thấy mình được tôn trọng, nhưng cũng khiến tôi càng thêm hồi hộp.

Phương Viễn Đại đang lấp ló ở gần đó, trông còn căng thẳng hơn cả tôi. Khi ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, cô ấy giơ tay làm động tác cổ vũ. Nhìn vậy, tôi bỗng cảm thấy vững tâm hơn, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.

Cuộc trò chuyện lần này không có Phương Viễn Đại tham gia. Trước đó, cô ấy từng khoác tay tôi và nói rằng cô ấy tin tôi có thể xử lý tốt chuyện này.

“Đây là chuyện của cậu, Du Du, cậu sẽ làm được mà.”

Phải, người đính ước với Dương Độ là tôi. Người mong muốn hủy hôn cũng là tôi. Dương Độ đã đi đối mặt với phần của anh ấy, giờ đến lượt tôi.

Cha mẹ nuôi đang ngồi sau bàn trà, ánh mắt dõi theo tôi. Tôi cố giữ cho bản thân trông thật bình tĩnh, ngồi xuống đối diện họ.

Trong không khí thoang thoảng hương quế từ máy xông tinh dầu. Hương thơm quen thuộc ấy khiến tôi phần nào an lòng.

Tôi ngẫm nghĩ nên bắt đầu từ đâu. Hứa Tử Cầm ngồi bên cạnh, bàn tay anh ấy đặt trên mu bàn tay tôi, truyền sang một chút ấm áp, như đang tiếp thêm cho tôi sức mạnh và dũng khí.

Tôi nhìn vào mắt cha mẹ, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình đang lo nghĩ quá nhiều.

Đây là cha mẹ tôi — dù không cùng huyết thống, nhưng đã sống cùng tôi suốt mười bảy năm. Tôi hiểu rõ họ là người thế nào, và họ cũng hiểu tôi là người thế nào.

Thứ tôi cần chỉ là sự chân thành và thẳng thắn.

Vậy nên, tôi ngẩng đầu lên, nói ra câu mà tôi cần phải nói nhất:

“Cha, mẹ, con đã nói chuyện với Dương Độ rồi. Cả hai chúng con đều mong muốn hủy bỏ hôn ước này.”

—————

Cha mẹ nuôi không có phản ứng gì đặc biệt, họ im lặng một lúc. Trong quá trình trò chuyện sau đó, họ đã hiểu được suy nghĩ của tôi, và tôi cũng hiểu được nỗi bận tâm của họ.

“Môn đăng hộ đối” nghe có vẻ là một tập tục hôn nhân cổ xưa, nhưng không thể phủ nhận rằng nó vẫn có lý. Khi hai bên có địa vị chính trị, xã hội và điều kiện kinh tế tương đương, khả năng hai người có thế giới quan tương đồng sẽ cao hơn, và cũng dễ dàng thấu hiểu nhau hơn.

Tôi thừa nhận rằng tình yêu là một cảm xúc đẹp có thể vượt qua mọi rào cản. Dù sao thì tôi cũng mới 17 tuổi, không thể phủ nhận rằng tôi vẫn mang trong mình những mộng tưởng về một tình yêu thuần khiết. Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng những lo lắng của cha mẹ là hoàn toàn có lý.

Vì vậy, họ đã chọn Dương Độ cho tôi — một cậu bé mà họ đã chứng kiến lớn lên từ nhỏ, quen thuộc và đáng tin cậy. Họ tin tưởng cha mẹ của Dương Độ, tin vào gia đình đó, và tin rằng một đứa trẻ được nuôi dạy trong môi trường ấy sẽ không thể nào tệ được. Dương Độ cũng không làm họ thất vọng: Có phần trẻ con, đôi chút ngông cuồng của tuổi trẻ, tuy chưa chín chắn hoàn toàn nhưng trong những thời điểm quan trọng lại rất nghiêm túc, có nguyên tắc của riêng mình.

Nếu tôi kết hôn với Dương Độ, tương lai tuy không thể gọi là hoàn hảo, nhưng ít nhất hai vợ chồng cũng có thể sống với nhau trong sự tôn trọng. Hơn nữa, dì Dương rất quý tôi, về sau tôi cũng không cần phải lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Cha mẹ tôi đã nghĩ cho tôi mọi điều, chỉ duy nhất quên mất việc hỏi xem tôi nghĩ gì. Điều đó khiến tôi vừa thấy ấm áp, lại có phần tiếc nuối.

Tôi nói với họ rằng tôi không thể đảm bảo rằng nếu được yêu đương tự do, tôi sẽ chọn được một người đàn ông tốt, lương thiện và ngay thẳng. Con người vốn dĩ phức tạp, mà bản thân tôi cũng không tự tin lắm vào con mắt nhìn người của mình. Nhưng tôi hy vọng họ sẽ cho tôi cơ hội để sai — để thử và sai.

Giống như lời Phương Viễn Đại từng nói, tôi đang cố gắng tự mình suy nghĩ và lựa chọn con đường của riêng mình. Dù sau này có phải chịu cực khổ, thậm chí là đau đớn, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với kết quả từ quyết định ấy.

Đó sẽ là cuộc sống của tôi, con đường của tôi.

“Con biết có lẽ sẽ không còn ai trên đời này yêu thương và lo nghĩ cho con như cha mẹ nữa. Nhưng con hứa, con sẽ dốc toàn lực để suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình. Con sẽ cố gắng, sẽ khiến bản thân trở nên tốt hơn, và sẽ yêu thương chính mình như cách cha mẹ đã yêu con.”

Tôi vừa nói, tim vừa đập như trống trận — không biết vì hồi hộp hay vì xúc động. Tôi luôn nhìn thẳng vào mắt họ, mong rằng họ có thể cảm nhận được hết những điều tôi muốn nói.

Và rồi, tôi đã thành công.

Cha nuôi nói rằng ông sẽ giải quyết chuyện này. Năm đó là các bậc phụ huynh tự quyết định hôn ước này, thì bây giờ cũng nên để họ tự mình kết thúc nó.

Trong khoảnh khắc đó, niềm vui đến với tôi chậm hơn tôi tưởng. Phản ứng đầu tiên của tôi là lo lắng hỏi liệu việc hủy hôn có ảnh hưởng đến quan hệ hai gia đình hay lợi ích của công ty không.

Mẹ nuôi liếc tôi một cái, giọng có chút ý giễu cợt: “Nhà mình chưa thảm đến mức phải bán con gái kiếm tiền đâu.”

Tôi ngượng ngùng bật cười, Hứa Tử Cầm thì lén giơ ngón tay cái về phía tôi.

Trước khi tôi rời khỏi thư phòng, mẹ nuôi gọi tôi lại:

“Du Du, đợi chút.”

Tôi quay lại nhìn bà. Bà đưa tay chỉnh lại mái tóc mái cho tôi, giọng thản nhiên:

“Tuần sau trời trở lạnh, nhớ lấy mấy cái áo khoác ở nhà mang theo mặc.”

Tôi theo phản xạ gật đầu, nhưng lại cảm thấy mẹ không chỉ định nói điều đó. Quả nhiên, sau khi dặn dò xong, ánh mắt bà vẫn dừng lại đầy trìu mến trên người tôi một lúc lâu, rồi nói một câu cuối cùng:

“Con lớn rồi.”

Tôi sững người, không biết nên đáp lại thế nào. Câu nói đó nghe thì đơn giản, nhưng lại như một lời công nhận mà tôi đã mong mỏi từ rất lâu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo