Thật Hay Không Thật - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

18-

Buổi gặp mặt được ấn định vào ngày thứ hai sau khi Dương Độ trở về.

Hứa Tử Cầm đặt một phòng riêng trong khách sạn năm sao. Bữa ăn hôm đó, cả bốn người chúng tôi đều ăn mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì.

Trên mặt Phương Viễn Đại, sự lúng túng gần như sắp tràn ra ngoài.

Nhân lúc Dương Độ đang nói chuyện với Hứa Tử Cầm, cô ấy lén gửi cho tôi một tin nhắn — một sticker với biểu cảm “ngất xỉu”.

Phương Viễn Đại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với Dương Độ.

Lúc trước trò chuyện, cô ấy từng nói mẫu người lý tưởng của mình là đàn ông trưởng thành, điềm đạm, có khí chất trí thức.

Còn Dương Độ thì… Hoàn toàn ngược lại.

Dù sao bữa ăn này cũng coi như là đã chính thức gặp mặt làm quen. Khi nhân viên phục vụ bước vào dọn sạch bát đũa trên bàn và pha trà tại bàn trà bên cạnh, sau đó cúi chào rồi rời đi, Hứa Tử Cầm bắt đầu giải thích với Phương Viễn Đại về mối quan hệ giữa nhà họ Hứa và nhà họ Dương — từ hợp tác kinh doanh đến quan hệ giữa các bậc phụ huynh.

Còn Dương Độ thì mặt dày tiến lại gần tôi.

“Du Du, anh có chuyện này muốn nhờ em.”

“Nếu là xin cách liên lạc của Viễn Đại thì miễn bàn.”

Biết nhau bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn vẻ mặt Dương Độ là tôi đã biết ngay anh ấy định nói gì, liền chặn trước một câu.

“Đừng nghiêm khắc thế chứ, anh thề là chỉ muốn trò chuyện thôi.”

“Dương Độ, ngay cả thỏ cũng không ăn cỏ gần hang.”

Dương Độ chỉ vào chính mình: “Thế anh không tính là ‘cỏ gần hang’ của em à?”

Tôi bị câu đó của anh ấy làm nghẹn họng.

“…Vậy thì anh tự đi xin đi. Nếu thích thật thì cứ đường đường chính chính mà bày tỏ, đừng vòng qua em.”

Dương Độ hít sâu một hơi, cầm điện thoại tiến đến bắt chuyện với Phương Viễn Đại. Không biết hai người nói gì, một lúc sau Dương Độ quay lại với vẻ mặt thê thảm.

“Viễn Đại nói gì?”

“Cô ấy nói ‘thỏ không ăn cỏ gần hang’, từ chối thẳng luôn. Anh còn hỏi hai người có phải là chị em ruột không đấy, chú thím năm xưa có sinh đôi phải không?”

Tôi không nhịn được, cười đến nheo cả mắt.

“Em còn cười được à? Vì cái hôn ước này mà anh giữ mình biết bao năm, ngay cả yêu đương cũng chưa từng. Cuối cùng hiếm lắm mới có cơ hội, vậy mà mới ba giây đã thất tình. Em không thể thương xót và quan tâm anh một chút à?” – Dương Độ bắt đầu lên án tôi vì lấy nỗi đau của người khác ra làm trò vui.

“Anh tưởng em thì không chắc? Em đến giờ cũng chưa từng yêu ai đây này.” – Tôi đáp lại đầy chính nghĩa, rồi bất giác nhận ra điều gì, “Anh không thích cái hôn ước này à?”

Dương Độ ngớ người trước câu hỏi của tôi, gãi đầu, thở dài một tiếng, như thể phải gom hết can đảm mới nói tiếp được.

“Anh nói thật đấy, Du Du, đừng giận nhé. Anh thấy em là người rất tốt — xinh đẹp, tính cách tốt, tài năng, học giỏi…”

“Nói trọng điểm.”

“Được rồi được rồi. Trọng điểm là, anh thật sự chỉ coi em như em gái thôi. Lúc định hôn thì mình mới mấy tuổi chứ? Em mười hai, anh mười bốn, biết gì đâu. Cả buổi lễ lúc đó đều diễn ra trong mơ hồ mù mịt.” – Anh ấy chỉ vào mặt mình – “Nói thật đi, chỉ nhìn vào cái mặt này của anh, em có nổi lên chút cảm giác yêu đương nào không?”

“Không.” – Tôi trả lời cực kỳ thẳng thắn.

“Thật ra em có thể nói khéo một chút cũng được…”

“Cái này thì cũng không thể.”

“…”

-19-

Nhìn vẻ mặt chán nản của Dương Độ, tôi bật cười thành tiếng.

Thực ra Dương Độ đâu có xấu, thậm chí còn có thể xem là anh tuấn, lông mày mắt mũi đều sắc nét.

Nhưng nhìn lâu quá rồi, thân quen quá rồi, nếu bắt tôi tưởng tượng đến cảnh cưới anh ấy, tôi lại thấy rùng mình như thể… Phạm phải hành vi loạn luân.

“Vậy anh định làm sao?” – Tôi hỏi khẽ.

“Còn có thể sao nữa? Anh có thể về nhà cãi nhau một trận với ba anh để ông ấy từ bỏ ý định này. Còn em thì sao? Một mình anh hủy hôn thì quá tệ, chuyện đó anh không làm được.”

Tôi khẽ động lòng: “Vậy… Em thuyết phục cha mẹ em, anh thuyết phục cha mẹ anh nhé?”

“Liệu có được không?” – Dương Độ nhìn tôi, đôi mắt sáng lên.

“Em sẽ thử.”

Dương Độ lập tức nắm chặt tay tôi.

“Bên em cứ giao cho em lo. Chuyện hai ta có thể thoát khỏi hôn nhân sắp đặt kiểu phong kiến, để được tự do yêu đương hay không, tất cả trông cậy vào em rồi.”

Không hiểu sao, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, tôi lại có cảm giác Dương Độ và Phương Viễn Đại có khi sẽ hợp nhau đấy.

Tôi gật đầu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo