Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
"Ưm..."
Vừa mở mắt ra, xung quanh là một không gian sâu thẳm và mờ ảo.
Bên tai truyền đến tiếng th ở d ốc nặng nề, khàn đục mà kìm nén, như d ã th ú bị gi am c ầm.
Sau khi thích nghi với ánh sáng một chút, tôi nhìn về phía nguồn âm thanh.
Một người đàn ông cao lớn, vai rộng, chân dài đang ngồi trên ghế sofa. Cơ thể anh ấy khẽ run rẩy, khóe mắt phảng phất sắc đỏ như hoa anh đào bị sương sớm thấm ướt.
Bộ quân phục màu đen ô m s át người đã mở bung vài cúc, để lộ bờ ngực rắn chắc ướt đẫm mồ hôi, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt như hạt châu rơi vãi.
Tôi giật mình.
Anh... anh ấy bị b ỏ th uốc k ích d ục sao?
Chuyện gì thế này?
Tôi cẩn thận chọc vào anh ấy: "Này..."
Nhưng chưa kịp nói ra từ nào, một cảm giác chóng mặt ập đến.
Giây tiếp theo, tôi đã bị anh ấy đ è lên gi ường.
Hơi thở nóng hầm hập phả vào mặt, cảm giác á p b ức nặng nề khiến da đầu tôi t ê d ại.
Một giọng nói trầm khàn cất lên bên tai: "Cô là ai?"
Tôi sững người.
Thật ra tôi là một người xuyên sách, xuyên thành nữ phụ đ ộc á c tên là Thẩm Lê.
Trong nguyên tác, Thẩm Lê vốn là bạn gái của nam chính Tạ Hoài Yến, thường ngày gi ả v ờ dịu dàng, trong sáng.
Nhưng sau khi nam chính phá sản, cô ta đã bộc lộ bản tính h am t iền, h am s ắc của mình.
Ban ngày thì tiêu xài ph ung ph í gia sản còn sót lại của nam chính.
Ban đêm thì nhốt nam chính trên giường, đêm nào cũng b ắt n ạt.
Không lâu sau, Thẩm Lê cảm thấy vô vị, liền ném nam chính vào ch ợ đ en mặc cho anh ấy tự sinh tự diệt.
Nhưng nam chính đã sống sót.
Từ đó, anh ấy hoàn toàn h ắc h óa. Không chỉ thành lập thế lực riêng của mình, mà còn trả thù Thẩm Lê gấp trăm ngàn lần.
Cuối cùng khi cô ta thoi thóp, nam chính cảm thấy vô vị, lập tức dùng một ph át s úng kết th úc cuộc đời cô ta.
Và nhiệm vụ của tôi là đi hết đoạn cốt truyện này.
Chính là ra sức "ngủ" cùng nam chính, ra sức "vung tiền", sau đó biết điều mà ch ếc đi.
Nói như vậy thì… Người đàn ông trước mặt tôi chính là nam chính Tạ Hoài Yến sao?
"Cạch."
Trong lúc tôi đang suy tư, bỗng nhiên có một cảm giác c ứng r ắn truyền đến ở th ắt l ưng.
Tôi g iật m ình hoàn h ồn.
Nhìn thoáng qua, thứ đang chạm vào thắt lưng tôi chính là một kh ẩu s úng.
Chếc tiệt!
Nam chính, anh lấy súng ở đâu ra vậy, trong nguyên tác đâu có đoạn này đâu!!!
Tôi sợ đến k inh h ồn b ạt v ía.
S át kh í tỏa ra từ đối phương như băng tuyết vạn năm, khiến tôi run cầm cập:
"Rốt cuộc cô là ai?"
Cảm nhận được s át ý từ người đàn ông, tôi rùng mình một cái.
Ngay lập tức, tôi dựa vào thiết lập của nguyên tác, không dám chần chừ mà kh óc l óc ôm chầm lấy anh ấy:
"Anh hỏi em là ai à, đương nhiên em là bạn gái anh rồi, ông xã~"
2
Cơ thể anh ấy cứng đờ.
Giọng anh ấy khàn khàn lặp lại: "...Bạn gái?"
Tôi điên cuồng gật đầu, sợ anh ấy không tin sẽ nổ súng bắn chết tôi:
"Đúng rồi, ông xã, anh quên rồi sao, em là Lê Lê đây mà!"
"Hôm qua anh còn gọi em là cục cưng, sao hôm nay lại lạnh lùng như vậy!"
"Em buồn lắm, hức hức..."
Nói đến cuối cùng đã mang theo tiếng nức nở.
Mặc dù thật ra là do sợ hãi, nhưng nghe lại có vẻ như bị tổn thương tình cảm, đặc biệt đáng thương.
Anh ấy khẽ cười một tiếng.
Giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy đột nhiên phóng to gấp mấy lần.
Đôi lông mày sắc lạnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm trong veo của anh ấy phản chiếu khuôn mặt tôi.
Tim tôi đập chậm lại trong giây lát.
Quả nhiên là nam chính Tạ Hoài Yến.
Ngoài anh ấy ra, trong sách sẽ không có người thứ hai nào đẹp trai như vậy.
"Cục cưng," Tạ Hoài Yến nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng dụ dỗ: "Nếu em là bạn gái tôi, vậy em có biết khi tôi bị hạ thuốc, thì bạn gái nên làm gì không?"
Hơi thở nóng hổi lướt qua tai tôi.
Một cảm giác tê dại mạnh mẽ lan từ tai ra khắp người.
Tim tôi đập như trống trận, loạn nhịp không kìm nổi.
Có ý gì?
Bây giờ là lúc nên theo nguyên tác... ngủ với anh ấy sao?
Nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng?
Trong nguyên tác, rõ ràng Tạ Hoài Yến rất ghét sự đụng chạm của Thẩm Lê, đến mức tránh còn chẳng kịp, hễ chạm là né, hễ gần là giận ư.
Sao bây giờ Tạ Hoài Yến lại còn chủ động muốn tôi chạm vào anh ấy?
Thấy tôi ngơ ngác nhìn mình, Tạ Hoài Yến cười nhạo một tiếng, đứng dậy định bỏ đi:
"Giả vờ cũng không giống, đồ ngốc."
Tôi: ...
Khốn kiếp, dám chế nhạo tôi!
Tôi tức giận ngồi dậy, kéo mạnh tay áo anh ấy, rồi nâng mặt anh ấy lên và hôn mạnh xuống!
Ngủ thì ngủ thôi.
Dù sao dáng người Tạ Hoài Yến đẹp như vậy, tôi cũng không thiệt thòi.
Vì nhiệm vụ, liều thôi!
Đồng tử của Tạ Hoài Yến co lại, anh ấy giơ tay lên dường như muốn đẩy tôi ra, nhưng hiệu lực của thuốc lại ập đến vào lúc này.
Anh ấy không thể kìm nén được nữa, thở dốc ôm lấy eo tôi, làm sâu thêm nụ hôn này.
...
Trong cơn nóng bỏng đến mức trời đất tối sầm, tôi bị giày vò đến mức chỉ còn sức để khóc.
Lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là tự rước lấy khổ.
Tạ Hoài Yến, cái tên đàn ông khốn kiếp này, thể lực tốt đến mức biến thái.
Trong mơ màng, tôi không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ đến miêu tả của Thẩm Lê trong nguyên tác.
"Cô cả nhà họ Thẩm bề ngoài hiền lành mà lòng dạ rắn rết, đêm đêm giày vò Tạ Hoài Yến, không buông tha cho anh ấy."
Lần đầu tiên đọc đoạn này, tôi chỉ cảm thấy phẫn nộ với hành vi của nữ phụ.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn dập đầu bái phục.
Đêm đêm giày vò?
Chị à, thể lực của chị thật sự rất tốt.
3
Lần nữa mở mắt ra.
Toàn thân tôi đau nhức không thể tả.
Vừa xoa eo, vừa nhìn xung quanh.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen tuyền, đèn chùm lộng lẫy treo đầy kim cương vụn, những món đồ trang trí tinh xảo có thể thấy ở khắp nơi. Hầu như mọi ngóc ngách đều toát lên vẻ xa hoa, đắt đỏ.
Tôi ngây người.
Nhìn xuống dưới, ngay cả chiếc giường cũng là loại siêu sang cỡ king size, to gấp ba lần chiếc giường của tôi ở thế giới cũ.
Nước mắt hạnh phúc đột nhiên rơi xuống.
Tôi biết Thẩm Lê là cô cả, nhưng không ngờ cô ta lại giàu có đến mức này.
Nghèo lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt tôi được hưởng thụ một lần rồi.
Đang cảm thán trong nước mắt, bỗng nhiên một bát cháo trắng xuất hiện trong tầm mắt.
Cùng lúc đó, giọng nói quen thuộc của Tạ Hoài Yến vang lên:
"Khóc cái gì, không thích ở nhà tôi sao?"
?
Tôi: "Đây là nhà anh sao?"
"Đương nhiên rồi, không phải nhà tôi thì là nhà em à?"
Tôi dụi mắt.
Một lúc sau lại dụi mắt một cách không thể tin được.
Không phải chứ.
Tôi rơm rớm nước mắt trong lòng.
Trong nguyên tác, chẳng phải nhà anh ấy phá sản đến mức chim không thèm đậu, chó chẳng buồn ghé rồi sao, tại sao vẫn còn có một căn biệt thự xa hoa như thế này?
Đây chẳng phải là lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa hay sao?
Tạ Hoài Yến thấy tôi rơi nước mắt, không biết đã hiểu lầm điều gì.
Ngón tay ấm áp của anh ấy vuốt ve khóe mắt tôi mấy cái, có chút lúng túng an ủi:
"Đừng khóc nữa, tối qua là tại tôi không kiềm chế được."
"Em ăn chút cháo đi. Bên trong có thuốc giảm đau, chắc sẽ đỡ hơn một chút."
Tôi: ...
Nhớ lại những hình ảnh mập mờ đêm qua, nước mắt ở khóe mắt tôi trực tiếp bị nhiệt độ trên má làm bay hơi.
"Ồ" một tiếng, tôi nhận lấy bát cháo và lặng lẽ uống.
Quả nhiên, bụng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tạ Hoài Yến nhìn tôi, tiếp tục nói: "Chuyện tối qua, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. Sau này cứ ở đây đi."
"Hả?"
Một ngụm cháo suýt nữa nghẹn lại trong cổ họng, mắt tôi kinh hãi mở to.
Diễn biến này không đúng rồi.
Theo cốt truyện ban đầu, giờ lẽ ra tôi phải nuôi Tạ Hoài Yến cơ mà?
Sao lại ngược lại rồi!
Thấy tôi không trả lời, Tạ Hoài Yến nhướng mày: "Sao vậy cục cưng, không phải tối qua em nói sớm muộn gì cũng sẽ làm tôi bị ám ảnh tâm lý sao, bây giờ đã thất hứa rồi à?"
Tôi:!!!
Sao anh ấy lại còn nhớ câu đó!!!