Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là những lời nói bốc đồng của tôi khi Tạ Hoài Yến hỏi tôi "em có thoải mái không", máu hiếu thắng trong tôi trỗi dậy.
Thực tế nó cũng là một phần nội dung nhiệm vụ của tôi.
Nhưng mà...
Nếu thật sự làm như vậy, tôi còn sống được đến ngày nhiệm vụ kết thúc không?
Không chừng sẽ chết vì kiệt sức mất.
Tôi lập tức cảm thấy chột dạ, nhỏ giọng bịa chuyện:
"Cái đó... thôi đi. Thật ra em khá kén giường. Giường nhà anh xa lạ quá, em nằm trên đó sẽ không ngủ được đâu."
Tạ Hoài Yến mỉm cười:
"Không sao đâu, cục cưng. Nếu em không thích chiếc giường này, tôi sẽ cho người mang chiếc giường đêm qua đến."
"Chiếc giường đó chắc sẽ không xa lạ nữa, phải không?"
Tôi: ...
Trong nguyên tác, không phải nữ phụ bắt nạt nam chính đến mức anh ấy không thốt nên lời sao?
Tại sao đến lượt tôi, thì lại thành tôi cứng họng thế này?
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ!
4
Vài ngày trôi qua.
Không biết vì sao, hệ thống của tôi vừa vào thế giới này đã rớt mạng.
Không thể liên lạc được.
Tôi đành từ bỏ cái hệ thống không đáng tin cậy này, tự mình tiếp tục làm nhiệm vụ xuyên sách.
Tổng cộng có ba nhiệm vụ.
Ngủ nam chính, vung tiền của nam chính, chết.
Nhiệm vụ đầu tiên không biết vì sao lại diễn ra đặc biệt thuận lợi.
Tạ Hoài Yến không hề giống như trong nguyên tác, bị tôi chạm vào thì sống chết không chịu, ngược lại còn luôn cười rạng rỡ như gió xuân, như thể ngọc diện thư sinh hóa thân thành ôn nhu công tử vậy.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được thầm mắng một tiếng:
Tên này đúng là một kẻ biến thái!
Mắng xong, tôi đứng dậy đi về phía văn phòng của Tạ Hoài Yến.
Vẫn phải đi làm nhiệm vụ thứ hai thôi.
Vung tiền.
Tôi cầm một chiếc thẻ ngân hàng, hùng hổ đẩy cửa phòng: "Tạ Hoài Yến, em hết tiền rồi…"
Lời còn chưa dứt, mồ hôi lạnh của tôi đã tuôn ra "ào" một cái.
Trong văn phòng rộng lớn có một đám vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm ngặt đứng đó.
Vào khoảnh khắc tôi đẩy cửa, tất cả đồng loạt quay người lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau đó, họ đồng loạt giơ hàng chục khẩu súng chĩa vào tôi.
Tôi: ...
Mặc dù nhiệm vụ cuối cùng của tôi là bị nam chính giết chết.
Nhưng tôi vẫn phân biệt được sự khác nhau giữa một khẩu súng và hàng chục khẩu súng.
Chân tôi mềm nhũn, vô cùng thức thời mà ngồi xổm xuống ôm đầu.
"Các anh trai đừng giết em! Em chỉ đi ngang qua thôi, đi ngay đây, đi ngay đây!"
Đột nhiên, một tiếng cười rất nhẹ vang lên tựa như gió xuân thổi qua rặng liễu.
Tạ Hoài Yến lười biếng chống tay lên cằm, nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Cục cưng đừng sợ. Lại đây, em vừa muốn nói gì?"
Nghe thấy lời này, những người xung quanh mới hạ súng xuống.
Nhưng da đầu tôi vẫn tê dại.
... Trong tình huống này còn nói được gì nữa chứ.
Tôi lề mề đi qua, khí thế kiêu ngạo ban đầu đã yếu đi mười phần, nũng nịu cất lời mềm mại:
"Ông xã, thẻ của em hết tiền rồi. Anh có thể chuyển cho em một vạn không?"
Tạ Hoài Yến nhận lấy thẻ ngân hàng và nhìn lướt qua, đột nhiên nhíu mày.
Mắt tôi sáng lên.
Cốt truyện bị phá hủy cuối cùng cũng đi theo nguyên tác rồi sao?
Trong nguyên tác, sau khi Tạ Hoài Yến phá sản, Thẩm Lê đã lén lút vung hết số tài sản còn lại của anh ấy.
Điều này khiến người mẹ bị bệnh nặng của anh ấy mất tiền thuốc thang, cuối cùng đau đớn qua đời.
Đây là nỗi đau suốt đời của Tạ Hoài Yến, cũng là chất xúc tác cho sự hắc hóa của anh ấy.
Từ đó, anh ấy cực kỳ hận những người phụ nữ hám tiền.
Tôi nhìn Tạ Hoài Yến nhíu chặt mày, trong lòng âm ỉ chút phấn khích.
Anh ấy bắt đầu ghét tôi rồi sao?
Cốt truyện cuối cùng cũng hoạt động bình thường, tôi có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Nhưng giây tiếp theo, Tạ Hoài Yến ném chiếc thẻ đó sang một bên.
Sau đó, dưới ánh mắt phấn khích của tôi, anh ấy lấy ra một chiếc thẻ màu đen vàng khác.
Nhìn thôi đã thấy cao cấp hơn chiếc thẻ của tôi rất nhiều.
Tạ Hoài Yến nhìn ánh mắt kinh ngạc của tôi, giọng nói bình thản như đang nói chuyện về món rau giảm giá ở siêu thị:
"Tại sao lại dùng loại thẻ ngân hàng này, hạn mức tiêu dùng chỉ có 100 nghìn, mua được gì chứ. Dùng thẻ đen của tôi đi."
Tôi: ...
Cái gì mà "chỉ có 100 nghìn" chứ.
Đây là 100 nghìn đấy!
Anh giàu có như vậy mà còn tính là phá sản, vậy tôi tính là gì?
Ăn mày sao?
Có lúc tôi thực sự sẽ bật cười vì chính sự nghèo khó của mình.
5
Sau vài ngày sống cuộc đời xa hoa trụy lạc, tôi đột nhiên tỉnh táo lại khỏi giấc mộng ảo.
Không được rồi.
Không thể tiếp tục sa đọa như thế này nữa.
Rõ ràng nhiệm vụ của tôi là đi hết cốt truyện của nguyên tác.
Nhưng bây giờ cốt truyện đã loạn đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra!
Trong nguyên tác, Tạ Hoài Yến bị Thẩm Lê "ngủ" một lần, "vung tiền" một lần là đã hận cô ta thấu xương rồi.
Tại sao bây giờ tôi ngày nào cũng "ngủ", ngày nào cũng "vung tiền", mà Tạ Hoài Yến vẫn luôn cười toe toét!
Có phải vì nhiệm vụ của tôi bị tăng độ khó không?
Tôi tức giận đến mức hét lên một tiếng.
Cuộc sống này không thể sống nổi nữa rồi!
Đúng lúc này, khuôn mặt đẹp trai quá mức của Tạ Hoài Yến đột nhiên tiến lại gần, rồi hôn lên má tôi một cái:
"Sao lại giận dỗi vậy, cục cưng, ai làm em không vui sao?"
"Trong buổi đấu giá lần trước em không mua được chiếc túi hàng giới hạn, tôi vừa mua một căn phòng đầy túi cho em, đi xem cùng tôi nhé?"
Tôi lập tức vui vẻ ra mặt:
"Được, được."
Thôi vậy.
Cuộc sống này... dường như cũng có thể sống tiếp được.
...
"A a a a a!"
Vào ban đêm, khi tôi đang ngủ, một tiếng nổ chói tai vang lên đánh thức tôi.
Tôi mơ màng dụi mắt: "Ai vậy, ồn ào gì thế?"
Một giọng điện tử quen thuộc gào thảm thiết: "Là tôi đây, ký chủ, tôi là hệ thống!"
Ồ?
Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngồi dậy và phấn khích hỏi:
"Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi! Cậu không có ở đây nên tôi không thể xem tiến độ. Mau giúp tôi xem nhiệm vụ tiến triển thế nào rồi?"
Hệ thống im lặng một cách bất thường.
Một lúc sau, nó mới nhỏ giọng nói:
"Có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào?"
Tôi sững người.
Nhưng tôi luôn thích ngọt trước khổ sau: "Vậy thì tin tốt trước đi."
Hệ thống: "Tin tốt là, mức độ hảo cảm của Tạ Hoài Yến đối với cô là một trăm phần trăm, nhiệm vụ công lược thành công."
Tên nhóc Tạ Hoài Yến này lại thích tôi sao!
Sức hấp dẫn của tôi lớn đến vậy à?
Tôi sững sờ, sau đó vui mừng khôn xiết, trong lòng ngọt ngào vô cùng, "Vậy còn tin xấu?"
"Tin xấu là," Hệ thống nức nở: "Cô công lược anh ta thì có tác dụng gì chứ!"
"Nhiệm vụ của cô là tìm nam chính để đi hết cốt truyện, nhưng bây giờ cô còn chưa nhìn thấy bóng dáng của nam chính! Cô lại còn hỏi tôi tiến độ nhiệm vụ thế nào rồi!"
Tôi:?
CPU của tôi bốc khói ngay lập tức: "Ý gì, Tạ Hoài Yến không phải nam chính sao?"
"Không chỉ không phải nam chính, mà còn không phải người bình thường nữa. Anh ta chính là nhân vật phản diện điên rồ nhất của cuốn sách này! Là nhân vật phản diện tàn ác, thủ đoạn tàn nhẫn, máu lạnh vô tình đấy!"
Tôi:???
Mấy từ này làm sao có thể liên quan đến Tạ Hoài Yến tốt bụng như vậy được?
Tôi hít sâu vài hơi, xoa xoa cái đầu đau nhức:
"Không phải chứ. Tôi nhớ trước khi xuyên sách, rõ ràng cậu đã nói với tôi, tên nam chính là Tạ Hoài Yến mà..."
"Không phải!" Hệ thống nói một cách chính đáng: "Cô đừng đổ oan cho tôi. Rõ ràng tôi đã nói nam chính tên là Tạ Hoài Yến(淮燕), nhân vật phản diện tên là Tạ Hoài Yến(怀宴), cô nghe nhầm đấy thôi!"
Tôi: ...
Không phải đâu, bạn à, chẳng phải là cùng một âm sao.
Không nhầm lẫn mới là chuyện lạ!
Lười tranh cãi với cái hệ thống không đáng tin này, tôi hỏi câu hỏi quan trọng nhất hiện tại:
"Vậy bây giờ tôi phải làm sao?"
Hệ thống: "Làm sao cái gì, chạy mau!"