Thế Thân À? Tôi Không Rảnh Nữa! - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Với lớp trang điểm đậm, tôi lắng nghe mục đích và yêu cầu của Chu Dật Nhiên, rồi chạy vào phòng trang điểm tẩy trang và trang điểm lại.


Với một khuôn mặt khác để gặp anh ta.


Anh ta đã gặp tôi rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy bộ mặt thật của tôi.


Tôi biết Chu Dật Nhiên nhận ra giọng nói của tôi, nên đã giả giọng người khác để trả lời anh ta.


"Tôi không biết, anh đi hỏi người khác xem sao."


Quả nhiên, Chu Dật Nhiên cảm ơn tôi rồi rời đi.


Đi được vài mét, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.


Tôi nhấc máy, hỏi chủ nhân của số lạ này là ai.


Rồi tôi nghe thấy giọng của Chu Dật Nhiên.


"Trần Việt Ngưng, em đang đùa tôi à."


Sự tức giận và nghi ngờ đó vừa đến từ điện thoại, vừa đến từ ngoài điện thoại.


11


Trước khi tôi kịp bỏ đi, anh ta vội vàng chạy đến túm lấy tôi.


Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, rồi hỏi:


"Không phải mọi chuyện đều ổn rồi sao? Sao em lại giận dỗi?"


"Chu Dật Nhiên, tôi không giận dỗi, tôi muốn sa thải anh."


Rồi anh ta bắt đầu tìm nguyên nhân, sau đó lại đề cập đến chuyện tăng lương.


Nếu sự nhún nhường khéo léo này xảy ra vào bất kỳ thời điểm nào trước đây, tôi sẽ lại một lần nữa thỏa hiệp vì tiền.


Chỉ là đến tận hôm nay, điều tôi muốn đã có được nhờ một sự tình cờ nào đó.


Tôi muốn vứt bỏ quá khứ cúi đầu vì tiền, thử một lần sống là chính mình và vì chính mình xem sao.


Tôi tiếp tục lặp lại: "Chu Dật Nhiên, tôi sa thải anh rồi."


Anh ta lại tìm lý do, rồi nói với tôi rằng chuyện đẩy tôi ngã sẽ không xảy ra nữa.


Tôi chỉ nhấn mạnh rằng tôi không muốn làm nữa.


Lần này Chu Dật Nhiên không tìm lý do nữa, bắt đầu nhìn thẳng vào tôi.


"Trần Việt Ngưng, em nói thật sao?"


Tôi gật đầu: "Tôi chưa từng đưa ra một quyết định hồ đồ nào cả."


Thế là Chu Dật Nhiên không cố gắng thuyết phục tôi ở lại nữa, anh ta thanh toán hết lương cho tôi ngay tại chỗ và chúc tôi may mắn trong tương lai.


Khi Chu Dật Nhiên rời đi, tôi còn đặc biệt chỉ cho anh ta một con đường tắt để đến cổng khu chung cư nhanh hơn.


Anh ta nhìn tôi rất lâu với vẻ mặt phức tạp rồi mới chịu rời đi.


Thực ra tôi biết rõ lý do Chu Dật Nhiên đến tìm tôi.


Trong cuộc gặp gỡ khiến anh ta hoảng loạn này, Mạnh Tĩnh Tư lần này vẫn không chọn anh ta.


Tôi chợt thấy Chu Dật Nhiên vừa buồn cười vừa đáng thương.


Anh ta luôn cố gắng một cách vô vọng trong những ảo tưởng viển vông, hết lần này đến lần khác hy vọng, rồi lại hết lần này đến lần khác thất vọng.


12


Tôi đang ngồi trong một quán lẩu Tứ Xuyên mà Mạnh Tĩnh Tư rất ghét, ăn ngấu nghiến thì nghe thấy có tiếng gõ vào cửa kính.


Tôi ngẩng đầu lên, rồi nhìn thấy Chu Dật Nhiên.


Món ăn được nêm thêm ớt và tiêu Tứ Xuyên ăn rất đã, chỉ là môi tôi sưng đỏ cả lên.


Chu Dật Nhiên nhíu mày nhìn môi tôi, rồi ngẩng đầu nhìn biển hiệu của quán.


Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó hiểu.


Tôi hiểu lý do anh ta thắc mắc.


Vì khi anh ta nói sở thích của Mạnh Tĩnh Tư cho tôi, để được ở lại, tôi đã hùa theo mà nói rằng tôi cũng không thích ăn cay.


Quả thực, khi ở bên Chu Dật Nhiên, tôi chưa bao giờ gắp bất kỳ món cay nào trên bàn ăn.


Tôi đã cố hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu của Chu Dật Nhiên, vì vậy anh ta luôn vui vẻ và tùy hứng thưởng cho tôi thứ gì đó.


Những thứ đó trong mắt Chu Dật Nhiên chỉ là dăm ba món vặt, nhưng lại là động lực và mục tiêu cho tất cả sự nhẫn nhịn của tôi.


Anh ta cong ngón tay ra hiệu cho tôi ra ngoài.


Tôi nghĩ một lúc, giữa tôi và Chu Dật Nhiên chẳng có gì để nói nữa cả.


Thế là tôi quay đầu lại, tiếp tục cúi xuống ăn.


Thậm chí, tôi còn có thể cảm nhận được Chu Dật Nhiên vẫn đứng ở cửa sổ không rời đi, thế là tôi cố tình gắp món ăn đầy ớt, mặt thỏa mãn ăn cho anh ta xem.


13


Cuộc giằng co cuối cùng cũng kết thúc khi Chu Dật Nhiên đẩy cửa bước vào, ngồi đối diện với tôi, với vẻ mặt khó chịu nhìn đủ loại món Tứ Xuyên trước mặt tôi.


Anh ta nói: "Trần Việt Ngưng, chúng ta nói chuyện lại đi."


Tôi phớt lờ, anh ta vẫn cố gắng bảo tôi đặt đũa xuống.


Thế là tôi lấy một đôi đũa mới, gắp một miếng ớt rồi nhanh chóng đưa vào miệng anh ta.


Anh ta tròn mắt nhìn tôi, rồi bị cay đến nhăn nhó cả mặt.


Khi anh ta định nhổ ra, tôi nói với anh ta:


"Chu Dật Nhiên, không phải anh muốn nói chuyện với tôi sao?"


"Anh nuốt nó đi, tôi sẽ cho anh cơ hội nói chuyện."


Anh ta cay đến chảy cả nước mắt, nhưng vẫn đưa tay che miệng và hỏi tôi:


"Em nói thật sao?"


Tôi gật đầu.


Thế là tôi thấy Chu Dật Nhiên gần như méo mặt, cố nuốt miếng ớt đó xuống.


Tôi đưa cho anh ta một ly nước, anh ta vừa uống vừa hỏi tôi:


"Trần Việt Ngưng, bình thường tôi đối xử với em cũng không tệ, tại sao khi em rời đi lại không hề có chút lưu luyến nào?"


"Khi ở bên tôi, em luôn ngoan ngoãn vâng lời mọi thứ, tôi đã nghĩ ít nhiều em cũng có chút thích tôi."


"Bây giờ xem ra, em chẳng hề thích tôi một chút nào."


14


Tôi đã nghĩ anh ta tìm tôi là để tôi quay lại làm người thay thế Mạnh Tĩnh Tư.


Ai ngờ anh ta lại đến hỏi tôi một câu hỏi nực cười như vậy, tại sao tôi không thích anh ta.


Tôi im lặng suy ngẫm lời của Chu Dật Nhiên, rồi vẫn không thể nghĩ ra lý do nào để tôi thích anh ta.


Lần đầu gặp, ánh mắt của anh ta đã khác hẳn mọi người.


Ngay cả bạn bè của Chu Dật Nhiên khi gặp tôi cũng đầy vẻ tò mò, thích thú và ngưỡng mộ.


Chỉ có Chu Dật Nhiên mang mục đích rõ ràng và sự nghi ngờ rất lớn.


Gặp tôi, anh ta thẳng thừng nói rõ ý đồ, rồi ra vẻ bề trên ngồi trên ghế sofa yêu cầu tôi thể hiện tài năng của mình.


Ấn tượng đầu tiên của tôi về Chu Dật Nhiên là một ông chủ ngạo mạn.


Tôi không bỏ sót bất kỳ thông tin nào được tiết lộ ngày hôm đó, nhanh chóng hiểu ra Chu Dật Nhiên muốn xem tôi có phù hợp làm người thay thế cho Mạnh Tĩnh Tư hay không.


Thái độ lạnh lùng như băng của anh ta chỉ dịu đi một chút khi tôi xuất hiện trước mặt anh ta với khuôn mặt của Mạnh Tĩnh Tư.


Trong quá trình đàm phán hợp đồng ngày hôm đó, Chu Dật Nhiên đã nhiều lần gọi nhầm tên tôi là Mạnh Tĩnh Tư.


Tôi muốn có công việc này nên không nghiêm túc phản bác việc Chu Dật Nhiên gọi sai tên.


Chỉ khi trả lời câu hỏi của anh ta, tôi mới nói với anh ta: "Trần Việt Ngưng hiểu rồi."


"Trần Việt Ngưng thấy có thể được."


"Trần Việt Ngưng nhất định sẽ khiến anh hài lòng."


Tôi nói một lần, anh ta lại ngước lên nhìn tôi một lần.


Sự thất vọng trong ánh mắt đó, tôi có thể cảm nhận được.


Khi chính thức bắt đầu công việc bên cạnh Chu Dật Nhiên, anh ta cũng từng gọi nhầm tên tôi.


Thế là khi anh ta gọi Mạnh Tĩnh Tư, tôi giả vờ như không nghe thấy, chỉ khi anh ta gọi đúng tên mình, tôi mới đáp lại.


Sau một thời gian dài, điều duy nhất tôi giữ lại được trong công việc này là tên của chính mình.


Còn việc anh ta nói đối xử với tôi không tệ, cũng chỉ xảy ra khi tôi là Mạnh Tĩnh Tư.


Những lúc tôi vô tình bộc lộ con người thật của mình, Chu Dật Nhiên luôn tỏ vẻ khó chịu mà đuổi tôi đi.


Ngay từ đầu, tôi đã hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng một người đã có người trong lòng như Chu Dật Nhiên, sẽ chẳng thể nào yêu ai khác.


Vì vậy, dường như ý nghĩ thích Chu Dật Nhiên đã bị những hành động của anh ta hủy hoại hoàn toàn, chưa kịp bén rễ nảy mầm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo