Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15
Anh ta cứ im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi suy nghĩ rất lâu rồi chỉ nói với Chu Dật Nhiên.
"Tại sao anh lại nghĩ rằng chúng ta ở bên nhau lâu thì tôi sẽ thích anh?"
"Chu Dật Nhiên, một người làm công mà lại yêu ông chủ bóc lột mình, đó không phải là ngôn tình mà là một điều rất đáng sợ."
Anh ta không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ là sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
Rồi là cơ thể run rẩy không ngừng, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn rất rõ ràng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra, hẳn là Mạnh Tĩnh Tư đã từng nói những lời tương tự với Chu Dật Nhiên.
Mối tình si kéo dài năm này qua năm khác của anh ta hẳn không phải là sự chờ đợi lặng lẽ.
Chu Dật Nhiên chắc hẳn mỗi lần Mạnh Tĩnh Tư lại độc thân, anh ta là người đầu tiên chạy đến trước mặt cô ấy.
Dốc hết chân tình để hết lần này đến lần khác bày tỏ tình cảm của mình với Mạnh Tĩnh Tư.
Nhưng ngay từ đầu tình cảm đó đã không hề bén rễ nảy mầm, nên dù tấm chân tình của Chu Dật Nhiên nặng ngàn cân.
Mạnh Tĩnh Tư vẫn không thể cho Chu Dật Nhiên một câu "em đồng ý" mà anh ta hằng mơ ước.
Không hiểu sao, trong chuyện này tôi lại cảm thấy khâm phục Mạnh Tĩnh Tư.
Nếu không yêu Chu Dật Nhiên, thì đừng cho anh ta một chút hy vọng nào.
Thà một lần đau như cắt, còn hơn để người ta mòn mỏi chờ đợi, hy vọng rồi lại hụt hẫng, như trèo lên ngọn cây khô mà tìm hoa nở.
16
Có lẽ vì đã nhắc đến chuyện liên quan đến Mạnh Tĩnh Tư.
Thế nên Chu Dật Nhiên lần đầu tiên thành thật với tôi về cuộc gặp gỡ với Mạnh Tĩnh Tư lần này.
Những lần trước, tôi nghe anh ta nhắc đến Mạnh Tĩnh Tư đều là khi anh ta ra lệnh cho tôi về Mạnh Tĩnh Tư.
Anh ta chỉ cần nói một câu, tôi đã phải tỉ mỉ suy nghĩ, rồi nghiêm túc làm theo lời anh ta.
Bây giờ, khi đã thoát khỏi mối quan hệ ông chủ và nhân viên, anh ta nhắc đến Mạnh Tĩnh Tư giống như đang kể một câu chuyện.
Và tôi là người nghe duy nhất trong câu chuyện của anh ta.
Hôm đó Chu Dật Nhiên vội vã muốn đi gặp Mạnh Tĩnh Tư, nhưng người đầu tiên anh ta gặp ở cửa lại là người đàn ông đã "cuỗm" Mạnh Tĩnh Tư đến một thành phố khác.
Anh ta cười một cách chua xót rồi nói với tôi:
"Mạnh Tĩnh Tư thật sự đã có một mối tình kéo dài quá lâu."
Nhưng tôi lại thấy Mạnh Tĩnh Tư đã có một mối quan hệ rất ổn định.
Anh ta nói lâu, chỉ là vì anh ta đã đợi quá lâu để có cơ hội tỏ tình với Mạnh Tĩnh Tư thêm lần nữa.
Trong buổi tiệc hôm đó, anh ta hoàn toàn không có cơ hội xuất hiện.
Mạnh Tĩnh Tư đối xử với anh ta cũng chẳng khác gì những người khác trong phòng.
Sau vài câu hỏi thăm đơn giản, cô ấy vẫn cười tươi và thì thầm với bạn trai mình.
Anh ta lặng lẽ ngồi ở một góc ghế sofa, âm thầm lắng nghe những câu chuyện của Mạnh Tĩnh Tư.
Thế là anh ta biết được Mạnh Tĩnh Tư và bạn trai đã có sự nghiệp vững vàng ở thành phố khác.
Lần này trở về cũng là đưa bạn trai về ra mắt gia đình, tiện thể bàn chuyện kết hôn.
Bây giờ, trong lòng Mạnh Tĩnh Tư, Chu Dật Nhiên đã mất đi cả cơ hội vùng vẫy cuối cùng.
Cuối cùng, anh ta đưa tay che mặt rồi nói với tôi:
"Trần Việt Ngưng, cô ấy luôn không chịu yêu tôi."
Những giọt nước mắt lăn dài qua kẽ tay anh ta.
Có đáng thương không?
Tôi không thấy anh ta đáng thương.
Mối tình đơn phương tưởng chừng si tình và vĩ đại này, từ đầu đến cuối cũng chỉ là sự tự mình đa tình của một mình anh ta.
Về việc từ chối, Mạnh Tĩnh Tư đã cho anh ta câu trả lời ngay từ ban đầu.
Chỉ là Chu Dật Nhiên không chịu chấp nhận sự thật mà thôi.
Đêm đã khuya, tôi không định ngồi đây với Chu Dật Nhiên để tiếp tục lãng phí thời gian nói những chuyện dài dòng.
Thế nên tôi nói với anh ta:
"Chu Dật Nhiên, hãy chấp nhận sự thật là có những người sẽ không yêu anh."
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt ngấn lệ đối diện với tôi.
Người trước mặt anh ta là tôi, và cả Mạnh Tĩnh Tư mà anh ta không thể từ bỏ.
Đều là những ví dụ về việc không yêu anh ta.
17
Khi đang đi dạo ở trung tâm thương mại, tôi vô tình gặp Mạnh Tĩnh Tư.
Cô ấy tay trong tay với một người đàn ông, đi ngược chiều với tôi.
Dường như cô ấy luôn có những câu chuyện không bao giờ dứt với bạn trai.
Dù đứng cách xa, tôi vẫn thấy nụ cười trên gương mặt cô ấy, cùng với tiếng cười khúc khích không ngừng bay đến.
Cô ấy trông xinh đẹp hơn nhiều so với trong ảnh, toát ra vẻ dịu dàng.
Khi họ đi ngang qua, tôi đã nhìn cô ấy thật kỹ.
Sau khi họ đi xa, tôi lại không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Chu Dật Nhiên, giống như tôi, chưa bao giờ thực sự được nếm trải tình yêu.
Và cũng chưa bao giờ giống như Mạnh Tĩnh Tư, trong lòng chỉ có duy nhất một người.
Thế nên những ngày tháng tôi đóng vai Mạnh Tĩnh Tư, tôi chưa bao giờ bắt chước được cái hồn của cô ấy.
Trong vô số khoảnh khắc tôi nhìn Chu Dật Nhiên, ánh mắt tôi chưa bao giờ xuất hiện sự e ấp như vậy.
Ngay cả khi nắm tay, Mạnh Tĩnh Tư cũng sẽ vô thức gãi nhẹ vào lòng bàn tay của người đàn ông kia.
Một hành động như vậy tôi chưa bao giờ làm.
Và Chu Dật Nhiên chưa bao giờ nhận ra những biểu hiện tình cảm ẩn giấu trong những chi tiết nhỏ nhặt ấy của Mạnh Tĩnh Tư.
Vì vậy, tôi đã diễn một vở kịch vụng về suốt bấy lâu, mà anh ta vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Cuối cùng, tất cả đều là giả dối.
18
Một ngày trước khi rời đi, tôi đã đặc biệt đến ăn tại một nhà hàng đặc sản địa phương.
Sau khi thanh toán xong, tôi gặp Chu Dật Nhiên vừa đi dự tiệc về ở trước cửa quán.
Bạn của anh ta nhìn tôi, chào hỏi một tiếng.
Sau đó bảo Chu Dật Nhiên đứng yên đó, rồi vội vã đi lấy xe.
Tôi nhìn dáng vẻ loạng choạng của anh ta, đoán xem anh ta đã uống bao nhiêu rượu.
Cơn say điên khùng đó e là sắp được thể hiện trên xe của bạn anh ta.
Nghĩ đến cảnh đó, tôi thấy thật buồn cười, bật cười thành tiếng.
Rồi Chu Dật Nhiên nhìn sang, ngẩn người rất lâu mới lên tiếng hỏi tôi:
"Em cười gì thế?"
Tôi không trả lời, anh ta liền loạng choạng bước đến truy hỏi:
"Trần Việt Ngưng, em đang cười cái gì?"
Tôi nghĩ dù sao cũng sắp rời đi.
Những lời nói dối mà tôi đã dùng để lừa anh ta cũng không cần phải giấu diếm nữa.
Tôi hỏi Chu Dật Nhiên có biết rằng anh ta sẽ trở nên điên rồ khi say không?
Anh ta lắc đầu, nói không rõ, ít nhất là chưa có ai nói cho anh ta biết.
Thế là tôi đã tái hiện lại một cách sống động những cảnh đó cho anh ta nghe.
Anh ta với gương mặt trầm ngâm không nói lời nào, lắng nghe tôi kể lại việc anh ta hết lần này đến lần khác hỏi tôi có yêu anh ta không.
Rồi lại nghe tôi đã đối phó qua loa như thế nào, đại loại như "Yêu, yêu, được rồi, yêu."
Đột nhiên anh ta nhắc đến chuyện vô tình đẩy tôi ngã hôm nọ, nói rằng mấy hôm nữa sẽ mua một chiếc túi để bồi thường cho tôi.
Tôi không đề cập đến chuyện mình sắp rời đi, chỉ qua loa đáp rằng anh ta đã có lòng xin lỗi là được.
Khi tôi rời đi, Chu Dật Nhiên đứng yên ở đó không động đậy.
Chỉ bảo bạn của mình để anh ta tỉnh rượu đã.
Anh ta đã che giấu sự thật, nói rằng sợ nôn trên xe của bạn.