Thế Thân À? Tôi Không Rảnh Nữa! - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

23


Buổi tối, Chu Dật Nhiên là người chọn quán ăn.


Đó là một quán lẩu mà anh ta từng né tránh, với món lẩu dầu ớt mà anh ta rất ghét.


Quả nhiên, sau khi từ bỏ Mạnh Tĩnh Tư, những gông cùm mà Chu Dật Nhiên đã tự trói buộc mình cũng được anh ta gỡ bỏ hết.


Anh ta rất lịch sự đưa thực đơn cho tôi: "Trần Việt Ngưng, tôi không biết món nào ngon, em gọi giúp tôi với."


Tôi chỉ vào những món khá đặc biệt rồi hỏi anh ta có muốn thử không.


Anh ta gật đầu: "Được, thử hết đi."


Cuối cùng tôi hỏi anh ta có muốn đổi thành nồi lẩu uyên ương không.


Anh ta lắc đầu: "Tôi muốn nếm thử xem vị cay mà em thích ăn đến vậy rốt cuộc có ngon không."


Bữa ăn đó, Chu Dật Nhiên ăn đến mồ hôi đầm đìa.


Anh ta cầm giấy lau liên tục mồ hôi đang tuôn ra, rồi uống nước không ngừng để nuốt những món ăn cay đó xuống.


Tôi cười anh ta đúng là tự chuốc lấy khổ.


Thế nhưng cười mạnh quá, tôi lại bắt đầu nấc liên tục.


Chu Dật Nhiên đưa cho tôi một ly nước ấm, bảo tôi cách này có thể chữa nấc.


Khi cơn nấc đã dứt, Chu Dật Nhiên nói với tôi:


"Thấy chưa, hôm nay tôi lại biết thêm một điều về em, đó là em cười lâu thì dễ bị nấc."


Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói với Chu Dật Nhiên:


"Đừng cố gắng tìm hiểu tôi, và cũng đừng cố gắng nảy sinh tình cảm với tôi."


24


Anh ta khó hiểu, nhíu mày hỏi tôi:


"Tại sao?"


"Trần Việt Ngưng, tôi đã buông Mạnh Tĩnh Tư rồi."


"Bây giờ tôi thực sự muốn ở bên em."


Anh ta dựa vào những hiểu biết ít ỏi về tôi để đưa ra lời đảm bảo.


Nói rằng anh ta sẽ trở thành người mà tôi thích.


Tôi thích tiền, anh ta có thể cho tôi rất nhiều tiền.


Tôi thích ăn cay, anh ta có thể dẫn tôi đi ăn khắp các quán trong thành phố.


Tôi thích ngắm trai đẹp ở biển, hàng năm anh ta có thể đưa tôi đến đây để thỏa mãn.


Thậm chí anh ta còn cam đoan với tôi rằng, anh ta cũng sẽ rèn luyện cơ thể, để trở thành người mà tôi thích.


Nghe thì tưởng như si tình khắc cốt ghi tâm, nhưng trong từng lời thốt ra, tôi chỉ thấy rỗng tuếch như tiếng chuông gió kêu lảnh lót giữa một căn nhà hoang.


Đến hôm nay, cuối cùng tôi cũng hiểu được lý do Mạnh Tĩnh Tư mãi không chấp nhận Chu Dật Nhiên.


Tất cả những gì anh ta dốc lòng dốc sức để cho đi, không có một thứ gì là Mạnh Tĩnh Tư muốn.


Tôi đợi Chu Dật Nhiên thao thao bất tuyệt nói hết lời của mình, rồi mới lên tiếng hỏi anh ta:


"Chu Dật Nhiên, anh có chắc là anh hiểu tôi không?"


"Tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, anh không biết đúng không."


Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.


Tôi luôn tự định nghĩa mình là một người ích kỷ.


Mọi khó khăn, vất vả tôi chịu đều là vì chính mình.


Trong tất cả các kế hoạch tương lai của tôi, chưa bao giờ có vai trò của một người bạn trai.


Tôi luôn tin rằng mỗi đồng tiền tôi kiếm được bằng mồ hôi công sức của mình đều nên được dùng để tự thưởng cho bản thân.


Ngay cả khi đi du lịch, nghĩ đến việc phải mang theo một người bạn trai "ăn bám" công sức của mình, lòng tôi đã cảm thấy không thoải mái.


Tôi luôn kiên định rằng mỗi xu tôi kiếm được đều phải tiêu cho bản thân.


Tôi đã từng nghiêm túc phân tích thời gian, công sức và tiền bạc cần bỏ ra cho một mối quan hệ.


Một người ích kỷ như tôi, tất cả năng lượng đã dồn hết vào việc yêu chính mình.


Để yêu một người xa lạ khác, dường như không đủ sức lực, và cũng không nỡ trao đi chút tình cảm vốn đã không đủ cho bản thân mình.


Trong thế giới của tôi, mọi thứ đã được sắp xếp thứ tự từ rất sớm.


Việc yêu chính mình sẽ mãi mãi đứng ở vị trí đầu tiên.


Tôi chưa bao giờ muốn tình cảm sâu đậm như biển cả của Chu Dật Nhiên, cũng chưa từng muốn anh ta phải vì tôi mà làm khổ bản thân.


Mấy năm ở bên Chu Dật Nhiên, với tôi, luôn được định nghĩa là một công việc lương cao.


Chỉ là sau khi tôi đã tích đủ tiền, lòng tự tin tăng lên, ý muốn tự mình tận hưởng thế giới ngày càng trở nên mãnh liệt.


Thế nên tôi đã xin nghỉ việc.


Giữa một nhân viên đã nghỉ việc và ông chủ cũ, hoặc là nên kết thúc trong hòa bình và lịch sự, hoặc là không bao giờ qua lại nữa.


Với tôi, không có ngoại lệ.


Hôm đó vẫn là tôi rời đi trước, Chu Dật Nhiên ngồi ở vị trí cũ, nhìn vào chỗ của tôi mà ngẩn ngơ.


Anh ta đang nghĩ gì, tôi không biết.


Tôi chỉ hy vọng anh ta có thể nhớ lại lời tôi đã từng tốt bụng nói với anh ta:


"Chu Dật Nhiên, hãy chấp nhận sự thật là có những người sẽ không yêu anh."


Rồi giống như cách anh ta buông Mạnh Tĩnh Tư, hãy đá tôi ra khỏi thế giới của anh ta.


25


Sau một năm sống an nhàn, tôi lại tìm thấy một cách kiếm tiền mới qua các video trên mạng.


Tôi mở một quầy trang điểm mô phỏng các ngôi sao trên vỉa hè nhộn nhịp.


Và nhờ kỹ thuật trang điểm điêu luyện, tôi được mọi người truyền tai nhau.


Thời gian đó công việc ngày càng phát đạt, điện thoại của tôi liên tục báo tin có tiền.


Đỉnh điểm của cơn sốt là khi có một video ghi lại quá trình tôi trang điểm được lan truyền trên mạng xã hội, rồi có những người hâm mộ tìm đến.


Tôi cũng trở thành một bà chủ cần phải đặt lịch hẹn trước mới được phục vụ.


Quầy hàng nhỏ bên đường cũng dần trở thành một văn phòng rộng lớn.


Tôi luôn tự mình làm mọi việc, chỉ để giữ gìn tiếng tăm tốt của mình.


Trên đường lái xe về nhà sau khi tan ca, tôi không còn ghen tị với những ánh đèn từ vạn nhà nữa.


Mà nghĩ đến lúc nghỉ ngơi năm nay, tôi sẽ lại đến bãi biển một lần nữa, để ngắm những chàng trai đẹp làm tôi say mê.


Lần này tôi nhất định phải chi một món tiền lớn để mua một chiếc ống nhòm có độ nét tốt hơn, để ngắm cho thỏa thích những anh chàng đẹp trai trong phạm vi mười dặm.


— Hết —

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo