Thế Thân À? Tôi Không Rảnh Nữa! - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

19


Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi đã không mua biệt thự hướng biển, mà mua đứt một căn hộ ở trung tâm thành phố ven biển.


Có lẽ khi ở bên Chu Dật Nhiên, mục tiêu tôi đặt ra quá lớn.


Số tiền đó lúc nào cũng cảm thấy không đủ để tiết kiệm, thế nên tôi đã cố hết sức để kiếm tiền thông qua Chu Dật Nhiên.


Bây giờ, khi mục tiêu biệt thự to lớn đã bị loại bỏ khỏi cuộc sống của tôi.


Số tiền còn lại khá dồi dào, việc sống một cuộc sống an nhàn bỗng trở nên dễ dàng trong tầm tay.


Tôi bắt đầu tìm hiểu và thích nghi với thành phố mới này.


Nửa năm sau, tôi lại đi thuê một căn hộ hướng biển, coi như thực hiện được mong ước bấy lâu.


Ngày đầu tiên đến, tôi mở cửa kính, quả nhiên nhìn thấy những con sóng cuộn trào và cảm nhận được làn gió biển thổi vào mặt.


Có những nhóm người đi ngang qua tầm mắt tôi, rồi mỉm cười vẫy tay chào tôi.


Rồi tôi bị thu hút bởi cơ bụng của những chàng trai trẻ cởi trần.


Tầm nhìn của tôi vào khoảnh khắc đó đã được thỏa mãn hơn bao giờ hết.


Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp đến thế.


Rồi tôi thay chiếc váy đi biển và đẩy cửa bước ra ngoài.


Thế là tôi lại phát hiện ra ngày càng nhiều những người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai và có vóc dáng săn chắc.


Tôi tìm một vị trí tốt, đội mũ chống nắng và nằm đó phơi nắng.


Rồi qua chiếc kính râm, tôi tha hồ thưởng thức bữa tiệc thị giác này một cách không chút e dè.


Ngày qua ngày, tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.


Đến ngày thứ sáu tắm nắng trên bãi biển, tôi đã đợi ở đó từ rất sớm.


Sờ vào chiếc ống nhòm đặt bên cạnh, tôi định trước khi rời đi sẽ lại một lần nữa tỉ mỉ thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp này.


20


Có lẽ vì dậy quá sớm, mộng mị chưa tan, trời lại mát như rót gió xuân vào lòng người, nên khi vừa ngả đầu lên ghế, tôi vô thức thiếp đi.


Đánh thức tôi không phải là tiếng reo hò của những nhóm trai đẹp, mà là một người nào đó lay tôi rồi gọi tên tôi:


"Trần Việt Ngưng?"


Tôi nghe thấy sự không chắc chắn trong giọng nói của anh ấy, thế là tôi mở mắt.


Rồi qua kính râm, tôi nhìn thấy khuôn mặt của bạn Chu Dật Nhiên.


Tôi không có nhiều ấn tượng về anh ấy, chỉ nhớ ngày hôm đó anh ấy là người đầu tiên đề nghị muốn nghe giọng nói của tôi.


Rồi khen tôi đúng là một người thú vị.


Và khi tôi bị Chu Dật Nhiên kéo ra ngoài, anh ấy đã chạy theo giải thích mọi chuyện.


Chu Dật Nhiên hoàn toàn không để ý đến anh ấy, và anh ấy cứ đi theo sau.


Cho đến khi Chu Dật Nhiên bỏ tôi lại ở cửa, anh ấy cầm một chiếc ô đến che nắng cho tôi.


Rồi không ngừng xin lỗi tôi.


Sau đó, anh ấy nói với tôi: "Em có biết Chu Dật Nhiên thích Mạnh Tĩnh Tư không?"


Rồi anh ấy chỉ vào mặt tôi và nói: "Chu Dật Nhiên coi em là người thay thế cô ấy."


Lúc đó, có lẽ anh ấy đã nhầm tôi với những người phụ nữ khác mà anh ấy từng gặp, nghĩ rằng tôi xuất hiện bên cạnh Chu Dật Nhiên nhất định là vì thầm yêu anh ta.


Thế nên anh ấy nói với tôi rằng Chu Dật Nhiên đã có người trong lòng.


Để tôi hiểu rằng việc chịu nhục nhã ở bên Chu Dật Nhiên để mưu cầu tình cảm của anh ta sẽ không được như ý muốn.


Tôi nghĩ nếu không phải vì cảm thấy áy náy với tôi, anh ấy đã chẳng bận tâm nói những chuyện này với tôi.


Tôi bật cười thành tiếng và nói với anh ấy:


"Tôi biết chứ."


"Tôi không mưu cầu con người Chu Dật Nhiên, tôi mưu cầu tiền của anh ta."


Rồi tôi nhìn anh ấy: "Nếu anh trả cho tôi mức lương cao hơn, tôi sẽ lập tức bỏ Chu Dật Nhiên để đến bên anh."


Anh ấy liên tục xua tay: "Tôi sẽ không như Chu Dật Nhiên, suy nghĩ ngốc nghếch đến thế."


Khoảnh khắc tôi tháo kính râm ra, tôi nghe thấy anh ấy mỉm cười chúc mừng tôi:


"Trần Việt Ngưng, không ngờ em lại sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy."


21


Thực ra anh ấy cũng chưa từng thấy mặt thật của tôi, hơn nữa để thu hút những chàng trai đẹp đi qua trước mặt, tôi đã trang điểm rất xinh đẹp.


Thế nên tôi đã hỏi làm sao anh ấy nhận ra tôi.


Anh ấy nói là Chu Dật Nhiên đã nhìn thấy tôi qua bức ảnh anh ấy đăng trên mạng xã hội.


Rồi anh ấy tìm lại bức ảnh đó cho tôi xem.


Ngày hôm nay, tôi vô tình lọt vào một góc ảnh của anh ấy.


Bức ảnh đó phải phóng to liên tục mới thấy được dáng vẻ tôi đang ngủ trên bãi biển.


Thế là Chu Dật Nhiên hỏi anh ấy: "Cậu gặp Trần Việt Ngưng à?"


Anh ấy vẫn đang ngơ ngác trả lời Chu Dật Nhiên: "Làm gì có Trần Việt Ngưng, cậu nói linh tinh gì thế?"


Thế là Chu Dật Nhiên khoanh tròn tôi ở một góc rồi nói với anh ấy.


"Đây chính là Trần Việt Ngưng, cậu không nhận ra à?"


Thế là anh ấy chạy đến để xác nhận, xem Chu Dật Nhiên có nhìn nhầm không.


Cho đến khi đứng trước mặt tôi và tôi tháo kính râm ra, anh ấy vẫn không nhận ra tôi, thậm chí còn chắc chắn rằng Chu Dật Nhiên đang trêu mình.


Nhưng khi tôi cất tiếng nói, đó lại là giọng nói anh ấy từng nghe.


Anh ấy vỗ đùi khen ngợi Chu Dật Nhiên có con mắt tinh tường đến mức có thể đăng ký kỷ lục Guinness.


Rồi anh ấy hỏi tôi: "Trần Việt Ngưng, em có biết Chu Dật Nhiên đã buông bỏ Mạnh Tĩnh Tư chưa?"


"Thậm chí cậu ấy còn đến dự đám cưới của Mạnh Tĩnh Tư, còn chúc cô ấy tân hôn hạnh phúc một cách rất tự nhiên."


"Thật kỳ diệu, yêu si mê nhiều năm như vậy, đột nhiên nói buông là buông."


Tôi lắc đầu, cầm ống nhòm tham lam ngắm nhìn những cơ bụng sáu múi săn chắc cùng bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.


Liên tục khen ngợi, thật tuyệt, thật tuyệt.


Rồi tôi tranh thủ trả lời anh ấy một câu:


"Thế à? Vậy thì phải chúc mừng anh ta rồi."


Sau đó anh ấy bảo tôi đừng làm cái vẻ mặt dê xồm như vậy.


Tôi điều chỉnh lại biểu cảm, anh ấy lại nói vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự phấn khích trên khuôn mặt tôi.


Tôi lười phối hợp với anh ấy nữa, thế là tôi nói:


"Chẳng phải đến đây là để ngắm trai xinh gái đẹp sao?"


"Nếu không thì bờ biển này tôi ở một ngày là đủ rồi."


Anh ấy gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.


22


Sáng sớm hôm sau, tôi mở cửa và thấy Chu Dật Nhiên xách vali đứng ở cửa.


Thấy tôi sững người, anh ta vội vàng đưa chiếc túi trong tay cho tôi:


"Trần Việt Ngưng, xem này, để đưa em một món quà xin lỗi mà còn phải chạy đến tận nơi xa như thế."


Anh ta đến đây chỉ để tặng túi, nên không có sắp xếp nào khác.


Thế là hôm đó tôi dẫn anh ta ra bãi biển ngồi cả ngày.


Ngắm bầu trời xanh, ngắm biển, ngắm những chú hải âu tự do bay lượn, ngắm những con người hạnh phúc.


Có người vẫn như trước kia, vờ đi ngang qua trước mặt tôi, tôi đeo kính râm chỉ lo ngắm vóc dáng của cậu ta.


Rồi liên tục lắc đầu cảm thán.


Lúc này Chu Dật Nhiên ghé sát vào hỏi tôi: "Trần Việt Ngưng, tôi không biết em lại thích kiểu người như thế."


Tôi hỏi anh ta: "Vậy anh nói xem, tôi thích kiểu người nào?"


Anh ta kể lại hình dáng, chiều cao, tuổi tác của người đàn ông đó một lượt.


Thậm chí còn có thể phán đoán mức độ giàu có của người đàn ông đó qua những món đồ cậu ta mang trên người.


Vóc dáng trong lời miêu tả của anh ta, chỉ chiếm một phần rất nhỏ.


Nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ chú ý đến vóc dáng của người đàn ông đó.


Họ trông như thế nào, có bao nhiêu tiền đều không liên quan đến tôi.


Tôi đến đây không phải để tìm bạn đời, mà chỉ để thỏa mãn cái sự tham lam và háo sắc của mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo