Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2.
[?]
[Không nhớ em sao? Tiêu Sở Sở đây, bạn gái của anh nè.]
Tôi từng đến biệt thự Nhã Sơn của Hách Đình Xuyên.
Đồ cổ, đồ sứ quý hiếm nhiều không kể xiết.
Ngay cả ly uống trà cũng là loại cổ vật vô giá.
Thế nên, đồ dùng không cần thiết trong nhà anh ấy…
chắc chắn là hàng thượng phẩm!
Lúc này, bên kia trả lời:
[Có chuyện gì?]
[Muốn đính hôn với anh à?]
Trước đó, tôi nghe ba nói— cụ ông nhà họ Hách đã ra “tối hậu thư” cho Hách Đình Xuyên:
Chỉ khi đính hôn xong mới được toàn quyền kế thừa gia sản họ Hách.
Vậy nên tôi thử vận may, gửi lời mời đính hôn đến anh ấy.
Phía bên kia hiện đang “đang nhập…”
Nửa tiếng sau, anh ấy mới nhắn được một câu:
[Tự dưng hỏi chuyện đó làm gì?]
[Không vì gì cả, chỉ là muốn dọn về sống chung với anh thôi.]
Tôi trả lời thành thật.
Lại chờ một hồi lâu.
Khi tôi nghĩ anh ấy sẽ không hồi âm nữa, thì nhận được câu gọn lỏn:
[Được, đính đi.]
Theo yêu cầu của tôi, tiệc đính hôn được tổ chức cực kỳ kín đáo.
Tối hôm đó, tôi chính thức chuyển vào biệt thự.
Ngay lúc tôi đang hí hửng lục lọi xem có món đồ nào “thanh lý” được không, quản gia đã đưa cho tôi một tập tài liệu.
Tôi nghi hoặc mở ra:
“Giấy cam kết tặng tài sản biệt thự Nhã Sơn?”
Quản gia gật đầu:
“Quà của lão gia tặng cho cháu dâu tương lai.”
“Biệt thự và toàn bộ đồ đạc bên trong đều do ông ấy tự tay mua sắm.”
“Bây giờ cô và thiếu gia đã đính hôn, tức là tất cả đều thuộc về cô.”
“Chỉ là, để tránh bị lợi dụng, ông cụ có đặt ra một số điều kiện kích hoạt như sau:”
1. Hai người hẹn hò hơn 50 lần → Mở khóa tầng tài sản thứ nhất: 1 tỷ nhân dân tệ.
2. Chung giường gối trong 6 tháng → Mở khóa tầng thứ hai: 5 tỷ.
3. Kết hôn đủ 3 năm → Mở khóa tầng ba trở lên: 14 tỷ.
4. Nếu có con trong thời gian này → Cũng được mở khóa tầng ba trở lên: 14 tỷ.
Tôi nghe xong, tay khẽ run lên.
Quản gia cẩn thận hỏi:
“Tiêu tiểu thư thấy điều kiện quá khắt khe sao?”
“Không đâu, sao lại thế được chứ?”
Hai trăm tỷ cơ mà…
Đừng nói là bán, tôi mở mắt:
“Anh sao không đắp chăn?”
“Chăn đều bị em cuốn hết rồi, hỏi anh làm gì?”
“Không có cái nào khác à?”
“Chú Lâm không hiểu nghĩ gì, hôm nay đùng đùng dọn hết chăn gối dư thừa đi rồi.”
Hách Đình Xuyên day day trán, vẻ mặt mệt mỏi.