Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe vậy, khóe miệng tôi co giật.
Ông già thâm thật…
Chiêu trò cũng không ít.
Hách Đình Xuyên nhắm mắt, nói tiếp:
“Không sao đâu.”
“Vừa nãy chỉ hơi ngứa mũi, chắc chắn không phải sắp cảm.”
“Thể chất anh tốt, một đêm không đắp chăn cũng chịu được.”
“Còn em, khuya lạnh sương nhiều, phải đắp chăn cẩn thận đấy. Đừng có nghĩ đến chuyện đắp chung với anh, anh… Khoan đã, em đang làm gì đấy?”
Thấy tôi đứng bên cửa sổ, giọng anh ấy thoáng run.
“Em phát hiện rèm cửa là loại hai lớp, vừa hay có thể gỡ xuống làm chăn.”
“Yên tâm, là người giúp việc nhà anh hôm nay mới thay, sạch sẽ lắm.”
Nói xong, tôi vung tay ném mạnh— trùm luôn lên mặt anh ấy.
“Cầm lấy mà đắp, khỏi cần cảm ơn!”
Hách Đình Xuyên: “…”
3.
Hôm sau, tôi trang điểm kỹ càng rồi xuống lầu.
Đi ngang qua Hách Đình Xuyên, tôi vỗ vai anh ấy:
“Vị hôn phu! Đi thôi, hẹn hò nào!”
“Phụt—”
Hách Đình Xuyên, đang tao nhã uống trà, suýt nữa thì phun ra.
Cùng lúc đó, trợ lý phía sau anh ấy bước lên báo cáo:
“Xin lỗi Tiêu tiểu thư, tuy hôm nay là cuối tuần…”
“Nhưng tổng giám đốc chúng tôi đã kín lịch cả nửa năm nay—”
Trợ lý nói được một nửa, chạm phải ánh mắt lành lạnh của Hách Đình Xuyên.
Anh ta thoáng khựng lại, nét mặt không đổi tiếp lời:
“Xin lỗi tổng giám đốc, tôi vừa nhớ ra Tổng giám đốc Hoàng tạm thời hủy hẹn.”
“Hôm nay anh hoàn toàn rảnh rỗi.”
Hách Đình Xuyên lúc này mới hài lòng, giãn mày nhìn tôi:
“Em muốn đi đâu?”
“Em nghĩ xong rồi.”
Về khoản hẹn hò, Tiêu Thư Ý kinh nghiệm đầy mình.
Dưới sự truy hỏi ráo riết của tôi, nó gửi tôi một địa chỉ bí mật, bảo là “thánh địa hẹn hò độc nhất vô nhị.”
Quãng đường mất hơn nửa ngày, tôi và Hách Đình Xuyên đều vô cùng háo hức.
Nhưng khi đẩy cửa bước vào— nhìn thấy bên trong là một đám trai trẻ cường tráng, mặc chẳng còn bao nhiêu vải, tôi hóa đá tại chỗ.
Điên thật!
Tiêu Thư Ý, em giới thiệu cho chị cái quỷ gì vậy chứ?
Sau lưng tôi vang lên giọng nói lạnh như băng:
“Quán bar nam người mẫu sao?”
“Đây là ‘thánh địa hẹn hò’ mà em nói à?”
Tôi còn đang nghĩ cách chống chế— thì từ trong quán có một anh chàng bước ra:
“Chị yêu, cuối cùng chị cũng đến rồi.”
“Em gái chị đã dặn qua.”
“Chị thích mẫu nào, ở đây đều có.”
“Cao 1m88, biết nấu ăn, biết nhảy múa.”
“Say rồi còn biết nằm vào lòng gọi ‘bảo bối’ nữa cơ.”
“Đảm bảo đúng gu chị luôn…”
Anh ta nói càng lúc càng hăng, sống lưng tôi càng lúc càng lạnh rõ.
Sau chuyện đó, tôi đến hỏi tội Tiêu Thư Ý.
Nó ngây thơ chớp mắt:
“Không phải chị nói muốn chỗ ‘độc đáo, không đụng hàng’ sao?”
“Cái đó mà gọi là thánh địa hẹn hò hả?”
“Sao lại không?”
“Em với mấy bạn trai cũ đều quen nhau ở đó mà.”
Tôi: “…”
Hách Đình Xuyên tức giận.
Từ đó trở đi, tôi hẹn thế nào anh ấy cũng không chịu ra ngoài nữa.
Thời gian thì có hạn, xem ra điều kiện số 1 không thể hoàn thành.
Điều kiện số 3 cũng hoàn toàn bất khả thi.
Điều kiện số 2 đang tiến hành, nhưng thời gian lại khá gấp.
Bây giờ, chỉ còn lại điều kiện số 4— phải có con với anh ấy.
Chiều tối.
Tôi quay về biệt thự.
Vừa bước vào cửa, từ bếp vang lên tiếng động.
Tôi đi qua nhìn thử, mắt trợn tròn:
“Hách Đình Xuyên?”
“Về rồi à? Rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Trong bếp, Hách Đình Xuyên hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày.
Tóc được vuốt mượt mà gọn gàng – kiểu tóc hiếm thấy.
Anh ấy mặc hoodie với quần thể thao, đeo tạp dề, bận rộn xoay vòng trong gian bếp, cả người toát lên khí chất sạch sẽ, đơn giản, giống y như nam sinh đại học ngoài đời.
Không hiểu hôm nay bị sao, ăn cơm thì thôi cũng được, lại còn nhất quyết kéo tôi uống rượu cùng.
Ai mà ngờ, người thừa kế nhà họ Hách oai phong lẫm liệt ấy, lại uống kém đến thế.
Mới một ly xuống bụng đã đỏ cả mặt.
Uống say rồi, anh ấy cứ nhào vào lòng tôi như con mèo.
May mà tôi phản xạ nhanh, kêu người giúp việc đưa anh ấy lên lầu.
Tôi ngồi xử lý chút bài luận ngoài phòng khách.
Xong xuôi, vừa xoa cổ vừa mở cửa bước vào.
Mới vào phòng, liền nghe thấy nhạc mờ ám vang lên bên tai.
Bên trong—