Thiên Kim Giả Tích Thiền Ký - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hách Đình Xuyên đã cởi bỏ áo hoodie, không biết moi đâu ra sợi dây chuyền pha lê, đeo lủng lẳng trên người.

Dưới ánh đèn mờ mờ, anh ấy quỳ trên sàn, đuôi mắt đỏ hoe.

Ánh mắt anh ấy mơ màng trong cơn say, ngậm lấy sợi dây, múa cơ thể theo điệu nhạc.

Dây pha lê lấp lánh, phản chiếu lên làn da trắng mịn nổi gân xanh, tạo ra một cú sốc thị giác không hề nhẹ.

Người khác uống say thì náo loạn, anh ấy thì lột đồ, nhảy điệu nhảy sexy.

Thật không biết nên gọi là tửu lượng tốt hay tệ đến mức khó đỡ.

Tôi định đỡ anh ấy dậy.

Ai ngờ lại dẫm phải sợi dây chuyền trên đất.

Hách Đình Xuyên đang nhảy hăng, mặt chợt trắng bệch, đột ngột đưa tay ôm lấy cổ.

Thấy vậy, tôi hoảng quá, vội vàng gỡ dây chuyền khỏi cổ anh ấy.

Trong lúc luống cuống, chân trái vướng chân phải, cả người ngã sấp lên giường, đè trúng anh ấy.

“Đừng sợ, em đến cứu anh!”

Tôi nằm đè lên người anh ấy, chuyên tâm kéo sợi dây ra.

Vài phút sau, thấy sắc mặt anh ấy đã dịu lại, tôi mới thở phào định ngồi dậy.

Nhưng…

Sợi dây đó quá dài, không biết từ lúc nào đã quấn lấy chân hai đứa.

Cả người tôi mất đà, lại đổ ập vào lòng anh ấy lần nữa.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, tôi nín thở.

Hách Đình Xuyên thật sự rất đẹp.

Đặc biệt là nốt bớt đỏ hình cánh hoa dưới bọng mắt, khiến anh ấy vốn đã lạnh lùng lại mang thêm vài phần yêu mị.

Hương gỗ thanh mát quyện với mùi rượu, không hiểu sao làm lòng tôi cũng lâng lâng theo.

Tôi chống tay hai bên người anh ấy, nhìn từ trên xuống.

“Hách Đình Xuyên.”

Tôi khẽ gọi tên anh ấy, giọng mang theo chút mê hoặc.

“Ừm?”

Trải qua một hồi giằng co, men say trong anh ấy cũng tỉnh được kha khá.

“Anh có muốn… Có một đứa con với em không?”

Nghe xong, cả người anh ấy run lên.

Một lúc sau, ánh mắt anh ấy nhìn tôi sâu thẳm như có sóng ngầm.

“Em biết mình đang nói gì chứ?”

Yết hầu anh ấy khẽ trượt lên xuống, giọng khàn khàn.

“Biết chứ.”

Nghe câu trả lời chắc nịch, Hách Đình Xuyên hơi nheo mắt lại.

“Vậy thì tối nay…”

“Tối nay không được, em vẫn chưa chuẩn bị xong.”

“Một tuần nữa thì sao?”

Trong mắt Hách Đình Xuyên ánh lên vẻ dịu dàng:

“Được, nghe em.”

Tối một tuần sau.

Hách Đình Xuyên hiếm khi không làm thêm giờ.

Sau bữa tối, tôi nhìn anh ấy:

“Em đi tắm trước đây, anh nhớ lên nhanh đấy nhé.”

Tay cầm đũa của Hách Đình Xuyên khẽ run,.tai đỏ ửng lên:

“Ừm.”

Khi anh ấy lên tới phòng, tôi đang sấy tóc.

Anh ấy không dám nhìn tôi lấy một cái, quay người chui thẳng vào phòng tắm.

Mười mấy phút sau, anh ấy bước ra, quấn khăn tắm quanh người, cả người trông như con cua vừa hấp chín— đỏ rực từ đầu đến chân.

Tôi khoanh tay ngồi bên giường, thấy anh ấy ra liền vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh:

“Lại đây, ngồi xuống.”

Lông mi Hách Đình Xuyên khẽ rung, anh ấy ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Nhắm mắt lại.”

Anh ấy làm theo.

Vài phút sau, tôi lại dẫn dắt:

“Đưa tay ra.”

Anh ấy chìa tay.

Khi chạm vào chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay tôi, giọng anh ấy khàn đặc, đầy sự kìm nén:

“Sở Sở…”

“Suỵt, đừng nói.”

Ngay sau đó, lòng bàn tay anh ấy truyền đến một cảm giác ẩm ướt, nóng hổi.

Trán Hách Đình Xuyên nổi lên gân xanh.

Ga giường dưới tay anh ấy bị vò đến mức nhăn nhúm.

Giọng anh ấy run rẩy:

“Đừng, đừng liếm nữa…”

Tôi còn chưa kịp nói gì, anh ấy đã tiếp tục:

“Anh sợ lát nữa kích động quá, sẽ… Không kiểm soát được…”

“Nhưng nếu em thật sự thích…”

“Thì anh cũng có thể…”

“Meo meo~”

Nói được một nửa, Hách Đình Xuyên bỗng nhận ra có gì đó sai sai.

Anh ấy mở mắt, đối diện với một đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh nước.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo