Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Hôm nay trong công viên tưởng niệm liệt sĩ gần như không có gió.
...
Một hàng cảnh sát đứng đó.
Không ai nói gì.
Trong mỗi câu chuyện anh dũng lay động lòng người, dường như luôn có người anh hùng ngã xuống.
Chỉ là hôm nay, anh hùng của tôi đã ngã.
Đồng nghiệp vỗ nhẹ lên vai tôi, bảo tôi hãy nén bi thương.
Tôi muốn khóc.
Nhưng tôi vừa mới khóc quá nhiều lần.
Giờ có muốn cũng chẳng khóc nổi.
Trên bia mộ, tấm ảnh của Lục Thương được khắc ở đó.
Chọn ảnh cũng khéo thật.
Là ảnh thời cấp ba của anh.
Chẳng qua hàng khuyên tai trên vành tai phải khiến người ta thấy có chút nổi loạn.
Tôi đặt một đóa hoa trắng trước mộ anh.
Không biết từ khi nào, một cơn gió bỗng thổi đến.
Tôi đứng đó, chợt nhớ lại thời trung học.
Có người cố tình chạy đến sau lưng tôi khi tôi đang làm bài.
Nghịch chiếc dây buộc tóc của tôi.
“Anh quyết định rồi, tốt nghiệp xong anh sẽ làm cảnh sát.”
Tôi quay đầu, lấy bút bi chọc vào đầu mũi anh.
“Anh á? Còn muốn làm cảnh sát à?”
...
...
Lục Thương.
Là người cảnh sát tốt nhất trong lòng tôi.
Ngoại truyện
Tang lễ kết thúc.
Tôi rẽ vào tiệm mì bên cạnh nghĩa trang, ăn sạch một bát mì bò cà chua.
Vì “thủ tiết” mấy ngày không ăn cơm no, tôi sắp chết đói đến nơi rồi.
Lúc đang ăn ngon lành, một người đàn ông đeo kính râm ngồi xuống trước mặt tôi
“Anh vừa mới được tổ chức lễ tang mà em đã ăn uống sung sướng thế này à?”
“…”
Tôi cắn đứt sợi mì, đưa tay nhéo má anh.
“Không được chắc?”
“Anh không biết đâu, để thể hiện mình đau khổ tuyệt vọng, mấy ngày nay em chỉ ăn rau luộc thôi đó!”
Người đối diện chống cằm, không nhịn được mà bật cười.
“Được được được, anh trách nhầm em rồi, được chưa?”
“Khóc như vậy ở lễ tang của anh, đúng là cần bồi bổ thêm chút.”
“…”
“Tất nhiên rồi!”
Tôi đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
“Cái kịch bản mà họ sắp cho bọn mình là!”
“Anh làm cảnh sát ngầm, chết trong vụ hỏa hoạn đó.”
“Còn em, sau khi nghe tin anh mất, quá mức đau buồn.”
“Ba ngày sau tự sát.”
“Cho nên em bắt buộc phải diễn đau khổ một chút, mới khóc dữ dội như thế chứ!”
Tôi cúi người, rút từ túi áo ra một cây bút.
Dường như cho dù tôi nói gì, anh cũng có thể tâm sự cùng tôi.
Để tránh lộ thân phận nằm vùng rồi bị trả thù, cấp trên sắp đặt cho chúng tôi màn kịch “cả hai hy sinh”.
Có lẽ sắp tới, chúng tôi còn phải đến nơi không ai tìm được để ẩn náu một thời gian.
Người đàn ông đối diện rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, sau đó đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay tôi.
“Dù sao thì đây cũng là chiếc nhẫn đắt nhất mà anh có thể mua lúc này.”
“Vì tài sản tích góp được trong thời gian làm cảnh sát ngầm... đều nộp hết rồi.”
Nói tới đây, anh hơi chán nản.
Tôi thấy lòng đau xót, vội vàng an ủi anh.
“Em thấy cuộc sống hiện tại thế này là tốt lắm rồi, nhiều tiền quá cũng đâu làm gì…”
Sau đó, tôi chợt thấy có gì đó sai sai.
“Khoan đã, vừa rồi anh đang cầu hôn em đúng không?”
Anh cười rất đắc ý, lắc lắc ngón tay tôi.
“Cầu hôn gì chứ? Không phải em đã là vợ anh rồi à?”
Tôi trố mắt nhìn anh.
Chỉ nghe anh nói nhỏ.
“Đeo nhẫn rồi mà không tháo ra thì coi như em đồng ý nha.”
...
???
Tên đàn ông xảo quyệt này!
“Anh quay lại đây cho em! Không tính! Cầu hôn lại đi!”
Một con bướm lượn lờ bay vào tiệm mì.
Giữa khung cảnh xuân sắc bát ngát.
Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng đã nắm được—
Nắm được ánh sáng của đời mình.
Anh rất rực rỡ.
Rực rỡ như thuở thiếu niên năm ấy.