Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đỡ anh đi, nghe anh nói thế, nước mắt tôi lại không kiềm được.
“Sao anh lại nghĩ em là người của ông ta?”
“Anh nghi ngờ em sao?”
“Anh không tin em à?”
Trước mặt anh, tôi luôn không kìm được hỏi mấy câu trẻ con.
Và chỉ có anh, luôn kiên nhẫn xoa đầu tôi, dỗ dành tôi.
Người đàn ông cúi đầu, ghé sát lại, như muốn nhìn rõ biểu cảm của tôi.
“Ê, không phải không phải, em đừng khóc, nhé? Đừng khóc được không?”
“Anh không nghi ngờ em!”
“Nhưng lúc đó, người từng tiếp xúc với máy nghe lén chỉ có em và Hà Xương Húc.”
“Vậy mà đoạn ghi âm cuối cùng lại rơi vào tay tội phạm Hách Chính Bình.”
Máy nghe lén?
Tôi chợt nhớ đến viên ngọc trong buổi dạ tiệc hôm ấy.
Lúc đó tôi tưởng là Lục Thương sơ suất.
Thì ra anh đã âm thầm ra tay từ khi ấy.
“Giấu em trong căn phòng đó.”
“Một mặt là thử em, mặt khác là bảo vệ em. Nếu em thực sự là người tốt, Hách Chính Bình chắc chắn sẽ không tha cho em.”
“Nhưng anh không ngờ Hà Xương Húc lại bị ép tới mức chó cùng rứt giậu, tìm đến tận nơi giam em.”
“Thứ anh ta muốn giải mã từ chiếc máy tính đó là…”
Người đàn ông ngừng một chút, mỉm cười nhìn tôi.
“Là số hiệu cảnh sát của anh.”
“……”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy tim mình như bị bóp chặt.
Tất cả tức giận, bất cam, giận dỗi, đều hóa thành uất ức.
Tôi không ngừng lặp đi lặp lại:
“Đồ khốn, anh đúng là đồ khốn không hơn không kém, Lục Thương…”
“Anh bảo em phải làm sao, anh bảo em phải làm sao bây giờ?”
“Nếu em thực sự tưởng anh là kẻ xấu thì sao? Nếu em thực sự dí súng vào đầu anh thì sao?”
Anh nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Thì hãy kế thừa ý chí của anh.”
“Đi tiếp con đường này.”
Thật là mặt dày không ai bằng.
“Anh còn nhớ hồi cấp ba, em từng viết thư tự thú gửi cho một chú cảnh sát đúng không?”
Tôi sững người, nhìn anh.
Sao anh biết chuyện đó?
“Cảnh sát đó nhận được thư, nhưng không bắt em.”
“Có lẽ là do anh lải nhải bên tai ông ấy suốt, không cho bắt em, nói em vô tội.”
“Cuối cùng ông ấy đồng ý bỏ qua chuyện đó, với điều kiện là… sau khi anh ra khỏi trại giáo dưỡng, làm cảnh sát nằm vùng cho ông ấy.”
“Dù sao thì loại người như anh, cũng chỉ hợp làm cảnh sát ngầm thôi.”
“Không cha không mẹ, có tiền án…”
Ánh u sầu lướt qua trong mắt anh khiến tôi đau lòng muốn chết.
Tôi nâng mặt anh lên, hôn nhẹ vào khóe môi anh.
Khiến anh sững sờ.
Sau đó mỉm cười.
“Em đúng là…”
“Hửm? Bé ngoan.”
“Nếu không phải kiệt sức, anh thật muốn đè em ra ăn sạch tại chỗ rồi.”
“……”
Bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, chắc lực lượng hỗ trợ đã tới.
Tôi cảm thấy vai mình bỗng chùng xuống.
Nghe thấy giọng anh yếu ớt.
“Anh… cũng muốn nghỉ một chút rồi.”
Tôi vội vàng đỡ lấy anh, kiểm tra vết thương.
Dưới lớp áo anh, toàn là máu.
Một lỗ đạn gần như xuyên thủng cả phần eo của anh.
Sao lại có thể… chảy nhiều máu đến vậy…
Tôi hoảng loạn, tay chân luống cuống, lúc này mới nhận ra, anh đã không ổn từ lâu, chỉ vì muốn dỗ tôi, nên mới cố gắng chịu đựng đến tận bây giờ…
Tôi không ngừng gọi tên anh, anh thì thều thào điều gì đó.
Tôi ghé sát vào, mới nghe rõ được.
“Anh chưa từng hối hận khi gặp em.”
“Cho nên bé ngoan, em cũng đừng hối hận vì đã gặp anh, được không?”
Tiếng còi xe càng lúc càng rõ bên tai.
Người ta kéo Lục Thương ra khỏi lòng tôi.
Tôi sững người tại chỗ, mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó gào khóc.
Phải một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra.
Đó là chính tiếng khóc của tôi.