Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Vào ngày tôi quyết định chia tay Trì Hằng, anh ta gửi đến rất nhiều tin nhắn.
Là định vị của một khách sạn, và còn có vài sticker trái tim.
【Anh đi làm thêm kiếm được tiền rồi.】
【Tối nay tám giờ đến đây tìm anh được không? Là phòng riêng, ăn cơm cùng bạn anh.】
【Nhớ mặc đẹp một chút, anh muốn cho em một bất ngờ.】
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình và im lặng rất lâu.
Vì đến lúc ấy, tôi đã biết rõ anh ta lừa tôi.
Chuyện chỉ vừa xảy ra hôm qua.
Tôi vừa mới đi khắp nơi khoe với bạn bè rằng người yêu tôi là sinh viên nghèo duy nhất được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh.
Thế rồi sinh viên nghèo thật đã tìm đến.
Chàng trai ấy có hàng mày rậm và ánh mắt sáng. Người nọ đứng dưới lầu ký túc xá, giọng nói trong trẻo, và cách cư xử cũng khá lịch sự.
“Chào cậu, tôi là Lộ Lâm.”
“Nghe nói, chúng ta đã hẹn hò một năm rưỡi rồi?”
Lúc đó là tám giờ sáng, dưới ký túc gần như không có ai.
Tôi ôm sách đứng sững tại chỗ và không khỏi ngẩn người.
Ngại đến mức mười đầu ngón chân cũng muốn đào đất để chui xuống.
“Cậu nói... cậu cũng là Lộ Lâm?”
Sau hôm đó, tôi chẳng còn muốn đến thư viện nữa.
Sau khi đặt sách xuống, tôi liền lôi điện thoại ra và bắt đầu hỏi han khắp nơi. Chỉ thiếu chút nữa thôi là đã tra được cả hộ khẩu của Trì Hằng.
Cuối cùng, khi nhìn vào chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên mà Lộ Lâm đưa ra, nước mắt tôi từ từ lăn dài.
“Xong rồi... Người yêu cậu đã mạo danh tôi để hẹn hò với cậu.”
Lộ Lâm đưa tay day day trán, vẻ mặt có phần ngơ ngác, còn giọng nói thì thấp nhẹ như thể là đang tự hỏi chính mình.
“Ờm… cũng có người mạo danh người nghèo sao?”
Những tháng ngày tươi đẹp ấy cuối cùng cũng giống như một miếng rong biển.
“Rắc.” Một tiếng. Lập tức vỡ tan tành.
Tôi ngồi thụp xuống đất và khóc không ngừng suốt nửa tiếng đồng hồ.
Lộ Lâm đứng cạnh lặng lẽ đưa khăn giấy cho tôi, người nọ cụp mặt xuống và nhẹ giọng lặp đi lặp lại những lời an ủi nhạt nhẽo như bản nhạc nền liên tục bị tua lại.
“Đừng khóc.”
“Đừng buồn.”
“Không có ai cười cậu đâu.”
“Vẫn có thể tìm người khác mà.”
Tôi cố gắng lau khô nước mắt và chỉ biết dùng khăn giấy che lấy đôi mắt sưng đỏ. Giọng nói của tôi lúc này vẫn còn nghèn nghẹn nhưng đã hơi lấy lại được tinh thần.
“Cậu đúng là người tốt... Cậu đợi đấy. Để tôi đi lừa lại ít tiền của hắn, rồi hai chúng ta cùng tiêu.”
2
Tôi quyết định đi gặp Trì Hằng.
Mang theo tờ hóa đơn đã in sẵn, tôi chạy xe điện suốt nửa tiếng.
Gió thổi rất lớn.
Thổi mạnh đến nỗi lòng tôi cũng dần lạnh đi.
Theo định luật sáu người, bạn của bạn cùng phòng tôi đã gửi cho tôi một bức ảnh Trì Hằng lái xe.
Là một chiếc Bentley.
Vậy mà trước đó anh ta còn bắt tôi chở bằng xe điện, khiến tôi bị cảnh sát giao thông phạt mất năm mươi tệ.
Vết rách trên áo anh ta, hóa ra không phải do mài mòn gì cả, mà là thiết kế nguyên bản của thương hiệu.
Tôi nhớ có một lần anh ta đến tìm tôi, khi đó anh ta mang một đôi giày mới, nhưng mác giá vẫn còn dính bên ngoài.
Tôi hỏi tại sao anh ta không cắt đi.
Anh ta hơi quay mặt đi, rồi ngượng nghịu đáp: “Kéo bị gỉ rồi, chưa kịp mua cái mới, không dùng được.”
Tôi thấy vậy thì nhiệt tình cầm kéo cắt phăng mác giúp.
Sau hôm đó, anh ta không bao giờ đi đôi giày đó nữa.
Về sau tôi mới biết đó là phiên bản giới hạn theo dạng hợp tác. Mác bị cắt, giá trị xem như xong đời.
Lúc tôi đưa tay gõ cửa phòng riêng, hai mắt tôi vẫn còn sưng húp.
Tôi thật sự rất vô dụng.
Đã khóc đến đỏ mắt trước mặt Lộ Lâm, về đến ký túc xá còn phải trùm chăn khóc thêm ba tiếng nữa.
Người mở cửa là Trì Hằng.
Anh ta khẽ nhíu mày rồi cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ lướt qua khóe mắt tôi.
“Sao mắt em đỏ thế?”
“Tối qua thức khuya à?”
Tôi lắc đầu.
“Bụi bay vào mắt thôi.”
Hôm nay Trì Hằng mặc một chiếc áo kiểu Trung Hoa mới.
Mà chính chiếc áo này, không lâu trước đó tôi từng gửi cho anh ta xem.
Tôi nói: “Vốn định mặc cái này để tiêu dao giang hồ, nhưng với giá thế này e là tiểu sinh không có duyên.”
Lúc đó anh ta còn phụ họa: “Thế này thì chẳng khoái hoạt gì cả.”
Ấy vậy mà khi vừa quay lưng đi, anh ta lại lẳng lặng tự mua về một chiếc phiên bản nam.
Anh ta mặc vào quả thực rất đẹp.
Vẻ sắc sảo thường ngày được kìm lại, làn da trắng càng nổi bật dưới lớp áo khoác đen.
Giống như một vị thiếu gia có nét thoát tục, vừa ngầu vừa cổ điển.
Đúng kiểu bad boy hệ cổ trang.
Trì Hằng nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi vào trong.
Phòng riêng được bài trí vô cùng lộng lẫy.
Vài người bạn của anh ta đang ngồi trên sofa, ánh mắt cũng chẳng buồn nhìn thẳng, mà chỉ ghé tai nhau thì thầm, rồi cùng nở nụ cười cực kì chói mắt.
Trông họ như một nhóm ông chủ thời trang bước ra từ tạp chí, ngồi đó phán xét người khác bằng giọng điệu vừa lạnh vừa sắc.
“Thật sự bị một con bé bạch liên hoa trói chân rồi à?”
“Mới giả vờ được một năm rưỡi đã không chịu nổi, trong khi thời hạn cá cược ban đầu là hai năm cơ mà.”
Mỗi câu buông ra đều cực kỳ chói tai.
Cơn nghiện làm cô giáo của tôi lại bắt đầu trỗi dậy.
Muốn bảo họ ngậm cái miệng lại, dùng từ cho cẩn thận.
Nhưng cuối cùng, câu đó vẫn không được thốt ra.
Tôi buông tay Trì Hằng ra và vô thức siết chặt tờ hóa đơn đang cất trong túi.
Nghĩ đến việc lát nữa sẽ phải "hét giá" một chút, lòng tôi bỗng căng lên như dây đàn.
Vì thế mà đầu ngón tay cũng run rẩy theo.
“Họ nói vậy là có ý gì?”
Rõ ràng biết rồi, nhưng vẫn cố hỏi.
3
Ánh đèn sáng rực trên trần chiếu xuống lớp thêu vàng trên áo Trì Hằng làm cho nó cũng trở nên lấp lánh theo từng cử động.
Cả căn phòng tràn ngập mùi tiền.
Trì Hằng khẽ liếc về phía họ một cái. Tuy anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt cũng đủ uy lực để coi như là một lời cảnh cáo.
Những tiếng xì xào lập tức biến mất.
Chỉ còn lại ánh mắt hóng chuyện kín đáo dõi theo.
Anh ta cầm tấm thẻ đen trong tay và xoay một vòng, khóe môi cũng khẽ nhếch lên thành một nụ cười tùy tiện.
Giọng điệu của anh ta nghe vô cùng thản nhiên như thể đang kể chuyện thường ngày.
“Thật ra anh không nghèo.”
“Ngược lại… còn có ít tiền.”
“Vì đã quá quen với những chuyện trong giới nên mới giấu em.”
Dù đã biết từ trước, nhưng đến lúc được xác thực, trong lòng tôi vẫn dội lên một cơn đau âm ỉ.
Trì Hằng đứng trước mặt cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Nhưng anh ta lúc này chẳng có chút nghiêm túc nào.
Không lời xin lỗi. Không một chút hối hận.
Vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ ngạo mạn quen thuộc, như thể luôn mặc định mình là trung tâm của vũ trụ.
“Chúng ta cùng ra nước ngoài nhé.”
“Đừng thi nghiên cứu sinh nữa, mệt lắm.”
Tôi cắn môi không đáp gì.
Anh ta nghiêng người, đưa tay khẽ véo má tôi, rồi hỏi tôi với giọng điệu cưng chiều.
“Vui đến mức ngẩn người ra rồi à?”
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại nghĩ tôi nên vui mừng.
Anh ta đã lừa dối tôi.
Tôi không ở bên anh ta vì tiền, nên dĩ nhiên là cũng sẽ không vì tiền mà tha thứ.
Tôi gạt tay anh ta ra, rồi lùi lại một bước.
“Thôi bỏ đi.”
“Tôi đến để nói lời chia tay với anh.”