Thư Hồi Đáp Đầu Thu - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nụ cười trên mặt anh ta lập tức cứng lại.


Tôi sụt sịt mũi cố kìm tiếng khóc, sau đó liền lấy hết can đảm lôi tờ hóa đơn đã in ra từ trước, rồi dứt khoát đập mạnh xuống bàn.


Cái bàn này cứng quá.


Đập đến mức tay tôi không khỏi cảm thấy đau điếng.


Hai mắt cũng vì thế mà đỏ hơn.


“Trả lại tiền tôi đã chi cho anh.”


“Chúng ta sẽ không ai nợ ai.”


Ngoài số tiền cố định tôi đưa mỗi tháng, mọi chi phí trong lúc hẹn hò đều là tôi lo.


Tờ hóa đơn tổng kết chỉ có một vạn sáu nghìn, không bằng một phần giá chiếc áo khoác trên người anh ta, nhưng đó là khoản tiền tôi đã phải dành dụm rất lâu.


Mẹ tôi từng dặn: tiền sinh hoạt chỉ được dùng cho bản thân, không được đem đi “xóa đói giảm nghèo”.


Tôi nghe lời… được một nửa.


Thế là đi làm thêm để “xóa đói giảm nghèo”.


Về mặt tình cảm, tôi biết là không thể sòng phẳng.


Nhưng ít nhất, tiền bạc thì phải rõ ràng.


4


Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng.


Những "ông chủ" ngồi trên sofa đều đồng loạt vươn cổ nhìn về phía tôi với ánh mắt tròn xoe như chuông đồng.


Có lẽ là bọn họ không ngờ tôi lại đối xử với Trì Hằng như vậy.


Không ngờ tôi lại đối xử với sự giàu sang trước mắt như vậy.


Có người thì thào sau lưng:


“Yêu đương với người nghèo đúng là lắm chuyện.”


“Chi tiêu lúc hẹn hò cũng phải đòi lại à.”


“Vì vài đồng bạc lẻ thôi ư?”


“Lần này Trì Hằng đúng là phải nhận bài học rồi.”


Trì Hằng chỉ liếc qua tờ hóa đơn rồi tiện tay cầm lên, sau đó anh ta lập tức xé nát.


Từng mảnh giấy vụn lả tả rơi xuống sàn.


Tôi chỉ thầm nghĩ, may mà mình còn giữ bản điện tử.


Xuyên qua ánh đèn sáng và làn sương mờ trong mắt, tôi thấy sắc mặt anh ta tái đi, và con ngươi cũng dần trở nên đen kịt.


“Không nợ nần?”


“Được thôi.”


Anh ta không chuyển khoản.


Mà là lấy từ ví ra một tờ séc.


Viết tên rồi ký tên , hành động phải nói là cực kì dứt khoát.


Giống như cái cách lúc nãy tôi ném tờ hóa đơn, thì lúc này anh ta cũng ‘hiên ngang’ ném tờ séc xuống bàn.


Nhưng có vẻ anh ta cố tình ném lệch.


Tờ giấy nhẹ tênh lướt qua mép bàn rồi liền rơi thẳng xuống ngay dưới chân tôi.


Trì Hằng nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt anh ta lạnh đến tê buốt, và giọng nói cũng tràn đầy mỉa mai.


“Không phải muốn tiền sao?”


“Cho em này.”


Tôi đứng sững tại chỗ.


Dù có vô cảm đến đâu cũng đủ để hiểu lúc này anh ta đang cố dùng tiền để sỉ nhục tôi.


Tôi siết chặt vạt áo, toàn thân không khỏi trở nên run rẩy. Nước mắt tôi lúc này cũng đã chực rơi.


Tôi cúi đầu định lau đi giọt nước mắt cuối cùng.


Nhưng rồi ánh mắt tôi vô thức quét qua tờ séc vừa rơi xuống.


Một giây sau, tôi đã nhanh chóng nhìn rõ con số trên đó.


Sáu số không.


Mười sáu triệu.


Trong khoảnh khắc, mọi yêu – hận – tình – thù, hận biển – tình trời... đều được gác lại.


Tôi ngước lên.


Rồi khẽ gật đầu.


“Được.”


Tôi cúi xuống nhặt tờ séc rồi cẩn thận nhét vào ngực áo.


Và sau đó còn không quên cảm ơn.


“Cảm ơn.”


Kế tiếp tôi liền dứt khoát quay người chạy thẳng ra ngoài, và cũng không thèm ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần.


Mở cửa. Đóng cửa.


Một mạch liền tù tì.


Như thể sợ anh ta đổi ý.


5


Để rút được khoản tiền này, tôi đã phải đặt lịch hẹn với ngân hàng gần nhất.


Tôi nghĩ, đã đến lúc thay đổi phần giới thiệu trên tài khoản mạng xã hội của mình.


Cử nhân 985 | imsb | Con lai Giang-Chiết | Tài sản A8 | Học tập & Trưởng thành | Nâng cao bản thân | Khởi nghiệp từ đại học


Một chuỗi hậu tố trông rất hợp thời.


Chỉ có điều... toàn là giả.


Thứ duy nhất là thật, chỉ có tiền của tôi.


Trì Hằng đã chặn tôi.


Việc đó nằm trong dự đoán.


Nhưng sau khi nhìn thấy sáu số không trong thẻ, tôi lại có thể bình thản thêm lần nữa.


Tôi mở WeChat và gửi tin nhắn cho Lộ Lâm.


【Bạn gì ơi, phí bản quyền tên của cậu là bao nhiêu thế?】


Lộ Lâm trả lời rất nhanh: 【?】


【ID này không bán.】


【Người giàu các bạn sao lại thế nhỉ.】


ID hai chữ, hàng cực phẩm, tôi cũng có.


Tôi đổi hướng tiếp cận.


【Vậy tôi gửi cậu chút phí tổn thất tinh thần nhé.】


Dù sao thì Trì Hằng cũng đã mạo danh người ta.


Mà tôi lại còn đi khắp nơi tự hào khoe rằng đối phương là người yêu của tôi.


Chẳng khác nào là gây tổn hại nghiêm trọng đến danh dự trai tân của người ta.


Lộ Lâm nhanh chóng nhắn lại: 【Hôm nay là thứ Năm.】


Hét giá một chút chăng?


Tôi nghĩ một lúc, rồi quyết định tạm thời chuyển cho người nọ tám nghìn.


Một nửa của mười sáu nghìn.


Người nghèo vừa phất, vì chưa quen cảm giác giàu nên không biết nên cho bao nhiêu là hợp lý.


Trang chuyển khoản lập tức hiện ra tên thật của đối phương: *Lâm.


Tôi thở phào một hơi, rồi chợt thấy có gì đó chênh vênh.


Bởi tôi chợt nhớ lại lúc tôi chuyển tiền cho Trì Hằng, trên biên lai hiện là *Hằng.


Anh ta bảo thẻ đứng tên bố mình, vì tài khoản của anh ta không có tiền.


Tôi tin.


Ai ngờ đến thời đại này rồi mà vẫn còn có người sống bằng tên giả.


Lộ Lâm từ chối nhận tiền.


【Thật ra tôi cũng không nghèo đến mức ấy...】


【Tôi có học bổng quốc gia, học thẳng lên tiến sĩ cũng có trợ cấp.】


【Không đến mức phải nhận tiền của cậu.】


Tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào.


【Cảm ơn cậu, người tốt.】


Lộ Lâm nhắn lại:


【Nhận được rồi. Thẻ người tốt +1.】


6


Tôi lại càng buồn hơn.


Người bình thường sao mà nhiều đến vậy.


Tôi lại va phải người giống người nhất.


Gần đây, Trì Hằng bắt đầu khoa trương hơn hẳn.


Trường đại học đông người là thế, dù anh ta có khuôn mặt đẹp, nhưng ra khỏi phạm vi chuyên ngành thì cũng chẳng ai nhận ra.


Thế mà bây giờ, anh ta lái hẳn chiếc Bentley đã phủ bụi bấy lâu quay trở lại trường.


Không làm gì khác.


Chỉ có mục đích duy nhất là khoe khoang.


Mỗi ngày đều có người đăng bài tìm anh ta trên confession wall.


Cả nam lẫn nữ.


【Công ty của thiếu gia còn thiếu thực tập sinh không ạ?】


【Hỏi xem anh Bentley có người yêu chưa.】


Câu đầu tiên, chính anh ta đích thân lên tiếng.


【Có thiếu, có thể tìm trợ lý của tôi.】


Mẹ kiếp.


Tôi ghét nhất mấy đứa thích thể hiện.


Câu hỏi thứ hai thì có người khác trả lời.


【Đã từng có.】


【Đã từng có? Vậy sao lại chia tay?】


【Anh Bentley vừa giàu vừa đẹp trai, bạn gái anh ấy còn có điểm nào không hài lòng à?】


【Biết đâu là anh ấy chủ động chia tay.】


Rồi có người biết chuyện nhảy vào.


【Không may cho lắm. Anh ta bị đá.】


【Chính là vì… quá giàu.】


Không ai trong khu bình luận có vẻ hiểu được gì.


Ai cũng nói tôi không biết điều.


Tôi nhíu mày suốt cả quá trình và kiên nhẫn kéo lướt hết khu bình luận dài dằng dặc, trong lòng vừa ấm ức, và cũng vừa chua xót.


Bạn cùng phòng cũng đang hóng chuyện.


Cô ấy từng thấy tôi khóc thì chỉ biết là tôi chia tay, chứ chưa từng nghe kể chi tiết. Thế nên cô ấy lập tức bị cả khu bình luận dẫn dắt.


“Bạn gái cũ của anh ta cũng là ‘một nhân vật có tiếng tăm’ đấy, giàu sang ngút trời mà còn không cần.”


“Cho tôi tuyển người yêu nhà giàu đi, tôi cam đoan nhận tiền chứ không bao giờ chê bai.”


Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào cô ấy và nhẹ nhàng đáp lại.


“Thật ra, tớ chính là bạn gái cũ của anh ta.”


Cô ấy lập tức khựng lại.


Và sắc mặt cũng thay đổi ngay lập tức.


“Ờm... thằng đó chắc chắn có khuyết điểm gì đó mà người khác không biết.”


“Dẫn dắt dư luận trong bình luận làm gì không biết. Thái độ gì thế không biết.”


“Trông cũng chẳng ra sao, ai mà biết chiếc Bentley kia từ đâu mà có.”


Tôi chỉ nói qua vài câu cho cô ấy hiểu tình hình, rồi liền mở WeChat lên.


Tin nhắn của Trì Hằng bị đẩy xuống rất xa.


Tôi tức giận gõ ra một câu chất vấn.


【Rốt cuộc anh muốn làm gì?】

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo