Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên confession wall mỗi ngày đều có người giành suất làm chân sai vặt cho Trì Hằng.
Không ngờ lần này lại có người thật sự lên sàn.
Hết cách.
Tôi tháo mũ bảo hiểm rồi giao chìa khóa cho cậu ta.
Trì Hằng bước xuống từ ghế lái rồi lịch thiệp mở cửa ghế phụ cho tôi.
Lần đầu ngồi xe sang như vậy làm tôi không khỏi cảm thấy có chút gò bó.
Anh ta nghiêng người cài dây an toàn cho tôi.
Khoảng cách quá gần.
Tôi hơi ngả người về sau theo phản xạ.
Tay anh ta khựng lại giữa không trung.
Không khí lặng đi một nhịp.
Rồi anh ta đứng thẳng lên, kế tiếp cũng không nói gì thêm, liền tiện tay bóc tờ giấy phạt dán trên kính trước xuống.
Hóa ra anh ta đã đợi tôi ở đây từ rất lâu rồi.
Và vẫn không quên phạm luật như thói quen cố hữu.
Xin đừng học theo.
11
Căn phòng vẫn được bài trí lộng lẫy.
Tôi bước vào, rồi theo bản năng liền đảo mắt một vòng — hơi ám ảnh.
Vẫn sợ đâu đó trong góc sofa lại lòi ra một đám “ông chủ” thì thầm cười khẩy.
Nhưng hôm nay chỉ có tôi và Trì Hằng.
Trên bàn đặt điểm tâm và một bình trà. Anh ta biết tôi không uống rượu.
Tôi ngồi xuống và nhìn thẳng vào anh ta.
Nghiêm túc, không chút vòng vo.
“Còn chuyện gì... chưa nói rõ?”
Ngón tay Trì Hằng cuộn lại, rồi lại duỗi ra.
“Em thật sự muốn chia tay với anh sao?”
Giọng anh ta rất khẽ.
Cẩn thận đến mức như đang đi trên mặt băng mỏng.
Thậm chí là còn có chút hèn mọn.
Tôi đáp: “Phải.”
Anh ta nhắm mắt lại, như thể đang cố ngăn một đợt cảm xúc không mong muốn dâng lên.
“Chỉ vì anh đã lừa dối em?”
Tôi nói: “Phải... mà cũng không phải.”
Chơi trò súp rùa biển rồi.
Anh ta chờ tôi giải thích.
Còn tôi thì ngả người ra sau, dựa hẳn vào lưng ghế, mang theo dáng vẻ lười biếng chờ anh ta hỏi tiếp.
Tôi dự định sẽ trả lời theo cách nhát gừng ấy mãi cho đến khi anh ta phát chán.
Nhưng lần này, anh ta không hỏi có hay không.
Mà anh ta lại hỏi: “Tại sao?”
Xong rồi.
Tôi không thể lảng tránh được nữa.
Tôi chống cằm, thầm nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Anh giả nghèo lừa tôi, chuyện này đúng là chuyện lớn.”
“Nhưng cũng chưa đến mức quá tệ.”
“Nếu tôi mềm lòng, anh bịa một câu chuyện tuổi thơ bất hạnh, rồi rơi hai giọt nước mắt, có lẽ tôi sẽ tha thứ.”
“Nhưng…”
“Bạn bè anh nói chuyện rất khó nghe. Họ không biết tôi là ai, nhưng lại phán xét không chút kiêng nể. Cay nghiệt một cách thản nhiên.”
“Các anh cùng một giới, cùng một tầng, vậy thì, có lẽ anh cũng phần nào giống bọn họ thôi.”
Trì Hằng từng bảo tôi cùng anh ta ra nước ngoài.
Tôi tuyệt đối không dám đồng ý.
Một người có thể lừa tôi một lần, thì cũng có thể lừa tôi lần thứ hai.
Nếu sang bên kia, giữa đường bị cắt viện trợ, tôi thật sự không biết phải xoay sở thế nào.
Tôi không nói ra mấy suy nghĩ đó.
Chỉ dừng lại một chút, rồi nhanh chóng tiếp lời:
“Anh nói chuyện với tôi bằng thái độ kẻ cả.”
“Còn cố tình ném tờ séc xuống đất bắt tôi nhặt.”
“Anh cũng là một người rất xấu.”
Mắt Trì Hằng dần dần đỏ lên.
Anh ta vội vàng mở miệng:
“Anh không giống họ.”
“Anh chỉ là... giận. Cảm thấy em không nên vì chuyện anh giả nghèo mà chia tay, cho nên mới cố tình cư xử như vậy.”
“Nhưng anh đã thành thật rồi. Anh có tiền. Sau này, chắc chắn anh sẽ đối xử tốt với em.”
Tôi mở to mắt nhìn anh ta như thể không hiểu nổi.
“Anh giả nghèo là để sàng lọc cái gì?”
Trì Hằng: “……”
“Để biết ai không ham tiền.”
Tôi xòe tay:
“Vậy thì anh cũng xem như là cầu được ước thấy rồi.”
Nói hơi mệt, tôi chợt dừng lại vài giây uống một ngụm trà, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống.
Lúc này tôi không muốn đối mặt với anh ta.
Trời hôm nay thật tối.
Tòa nhà đối diện... cũng vẫn là một tòa nhà.
Tôi hít vào một hơi thật sâu để bình ổn lại cảm xúc.
“Tôi cũng có chuyện muốn hỏi.”
“Cái ‘vụ cá cược’ mà bạn anh nói… rốt cuộc là gì thế?”
12
Đến nước này rồi, Trì Hằng cũng không giấu nữa.
Anh ta kể hết.
Anh ta và đám bạn xấu của mình đã từng lập một vụ cá cược.
Nếu một người trông thật nghèo – thật khốn khổ – thì liệu còn có ai vây quanh anh ta không.
Câu trả lời là: có.
Anh ta ít nhất vẫn có một khuôn mặt ưa nhìn.
Người mê cái đẹp thì nhiều vô số kể.
Một khi vẻ ngoài đủ đẹp, thì nghèo khổ đôi khi lại trở thành một loại “vẻ đẹp bi thương”.
Một dạng lãng mạn đậm màu tan vỡ.
Một dạng hấp dẫn khó gọi tên.
Mọi người dần cảm thấy trò cá cược ban đầu có phần vô vị.
“Mặt mày thế này, đi làm ngôi sao cũng đủ sống khỏe, vậy nên chuyện khiến người khác thích cậu dễ như trở bàn tay.”
“Đổi luật đi.”
“Hai năm sau, cậu thú nhận là mình từng giả nghèo.”
“Nếu cô ta nổi giận, không tha thứ, thì cậu thắng.”
Và Trì Hằng đã chọn tôi.
Thứ nhất, tôi không giàu. Nhìn qua cũng đủ biết không thể dứt khoát từ chối cám dỗ của tiền bạc.
Thứ hai, tôi trông khá hiền. Từng bỏ tiền nuôi không ít mèo hoang trong trường.
Thứ ba, tôi mê cái đẹp. Là loại người dễ rung động, dễ cắn câu.
Chọn tôi, ai cũng hài lòng.
Nhưng không ai ngờ, Trì Hằng lại thật sự thích tôi.
Tôi từng nghĩ mình đã nhìn thấu tất cả.
Thế nhưng, khi nghe anh ta kể xong, tôi vẫn tức đến mức bóp nát một miếng bánh trong tay.
“Ồ. Vậy thì anh thắng rồi.”
Nói xong câu đó tôi lập tức đứng dậy.
Trì Hằng cũng lập tức đứng lên chặn đường tôi.
Đường quai hàm anh ta căng chặt, yết hầu khẽ chuyển động.
“Thật sự… không thể cho anh thêm một cơ hội sao?”
Anh ta cúi đầu. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, và giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
“Anh biết mình sai rồi.”
“Anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa. Sau này nhất định anh sẽ thành thật.”
Tôi lắc đầu, rồi khẽ thở dài.
“Không thể.”
“Chúng ta vốn không thuộc cùng một thế giới.”
Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp, giọng chậm rãi nhưng lại đầy kiên quyết:
“Tôi trả lại tiền cho anh nhé.”
“Mười lăm triệu chín trăm tám mươi tư nghìn.”
Tôi cầm số tiền đó mà không thấy yên tâm chút nào. Không phải vì cảm thấy mình không xứng, mà vì có cảm giác như điểm yếu đã nằm trong tay người khác.
Tôi hiểu luật. Anh ta có thể đòi lại bất cứ lúc nào.
Cho đến giờ, tôi vẫn chưa tiêu một đồng nào.
Trì Hằng im lặng hồi lâu rồi nói:
“Không cần trả.”
Anh ta đẩy mấy chiếc đĩa trên bàn sang bên, rồi bất ngờ lấy ra một tập giấy mỏng đặt vào khoảng trống.
Là hợp đồng tặng cho đã ký tên.
Tự nguyện. Không ràng buộc.
Tôi nhìn tờ giấy một lúc lâu, rồi cũng ký tên mình vào đó.
“Cảm ơn.”
13
Trì Hằng đưa tôi về trường.
Lúc ấy đã rất khuya, và những cơn gió đêm cũng lạnh hơn bình thường.
Tôi quàng khăn choàng rồi mới bước xuống xe.
Mười hai giờ đêm.
Sau kỳ thi, mọi người ai nấy đều phấn khích.
Lá rơi lả tả, cành khô trải đầy đất.
Trì Hằng vẫn chưa đi.
Chiếc xe của anh ta đậu dưới lầu, đèn trước hắt ánh sáng vàng cam lên mặt đường tối.
Không tắt máy.
Tôi chợt nhớ về mùa đông năm đầu tiên chúng tôi ở bên nhau.
Khi đó, mối tình đầu luôn khiến người ta nghĩ rằng cần phải làm gì đó thật lãng mạn, thật thủ công, và cũng thật nghiêm túc.
Chúng tôi ngồi trong một lớp học trống cùng nhau đan khăn quàng cổ.
Anh ta học trước, rồi dạy lại cho tôi.
Chiếc khăn đầu tiên là do cả hai cùng đan, đan rất lâu, đan rất vụng và cũng chẳng thẳng hàng gì cả.
Nhưng lại rất dài.
Dài đến mức có thể quấn quanh cả hai người.
Đến khi đan xong thì trời đã gần sang xuân.