Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Tôi không hẹn hò với Lộ Lâm.
Chuyện này, có lẽ sẽ khiến Trì Hằng vui một chút.
Bảy giờ sáng, tôi đến thư viện.
Vừa vào đã thấy chỗ ngồi thường ngày chất đầy sách, là cả một bộ tài liệu ôn thi nghiên cứu sinh dày cộm.
Tôi đứng ngơ một lúc, rồi dứt khoát đổi sang chỗ khác.
Bật chế độ tập trung trên điện thoại, tôi cắm đầu học đến tận mười một giờ.
Lúc xuống lầu ăn cơm, tôi mới thấy tin nhắn được gửi từ ba tiếng trước.
Trì Hằng:
【Anh mua cho em cả bộ sách rồi, là những cuốn mà trước đây em chê đắt đấy.】
【Em muốn ở lại trong nước thì cứ ở lại.】
【Anh cũng không đi nữa, ở lại với em.】
Anh ta nói vậy là có ý gì?
Lúc tôi mới quyết định thi nghiên cứu sinh, điều kiện tài chính chẳng dư dả gì.
Tiền sinh hoạt ngoài chi tiêu cho bản thân còn phải chia cho Trì Hằng.
Chia cho anh ta thì thôi, đi ăn ngoài cũng là tôi trả tiền.
Đi làm gia sư, phí môi giới cắt phăng hai ngày công.
Tôi chi tiêu rất tiết kiệm, thường xuyên than thở với anh ta rằng một số thứ đắt đến mức không dám nghĩ tới.
Hóa ra anh ta đều nhớ.
Lén lái Bentley sau lưng tôi, nhưng để duy trì hình tượng nghèo khó, lại bình thản nhìn tôi lo lắng vì tiền.
Ai mà không đau lòng cho được.
Những tài liệu anh ta nói muốn mua, tôi đều đã tự mua hết.
Chỉ cần nói với mẹ một tiếng là có.
Bây giờ đã là tháng Mười.
Nếu thật sự chờ anh ta mua giúp, thì chỉ có thể… sang năm thi lại.
Lỡ rồi thì lỡ thôi.
Thế là tôi liền nhắn: 【Không cần.】
Không cần đồ của anh ta, và cũng không cần anh ta ở bên tôi.
【Anh muốn ra nước ngoài thì đi. Không muốn đi thì thôi.】
【Đừng lấy cớ là vì tôi.】
【Chúng ta đã chia tay rồi.】
Tôi tắt màn hình điện thoại rồi hiên ngang bước xuống bậc thang.
Bất ngờ nhìn thấy người đang đứng dưới lầu.
Lại là Trì Hằng.
Trong tay anh ta đang ôm một bó hoa, nhìn qua là biết giá trị không nhỏ.
Rất nhiều ngày trước đây, anh ta cũng hay đợi tôi dưới lầu như vậy, học xong thì cùng đi ăn cơm.
Tôi bước về phía anh ta.
Vừa nhớ đến chuyện cũ, vừa nghĩ đến bài hôm nay làm không tốt, cổ họng tôi bỗng nghẹn lại.
Ánh mắt anh ta lập tức sáng lên rõ rệt.
Tôi đút hai tay vào túi rồi dừng lại ở hai bậc cuối, tôi cố tình đứng cao hơn một chút, rồi dùng giọng điệu thản nhiên lên tiếng:
“Anh có biết không, đào hoa trước kỳ thi lớn… đều là nghiệt duyên.”
Sắc mặt Trì Hằng lập tức trở nên tái nhợt.
Đôi môi khẽ run, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào.
Tôi lướt qua anh ta, và dĩ nhiên là cũng không nhận hoa.
Bó hoa ấy sau đó bị ném vào thùng rác.
Và nhanh chóng… lên confession wall.
Có người đã nhặt được nó.
【Quả nhiên trường top cơ hội cũng “top” hơn.】
【Thất Tịch qua rồi mà vẫn lượm được hoa. Bên trong còn có dây chuyền nữa đấy.】
【Check ảnh rồi, chưa rõ thật giả, nhưng giá niêm yết là bốn vạn bảy.】
【Tìm chủ nhân thất lạc.】
Trì Hằng bình luận dưới bài:
【Tôi vứt đấy. Cô ấy không cần, tôi cũng không cần nữa.】
Dưới đó là một đống bình luận nửa đùa nửa thật.
【Vãi thật. Lần sau tặng quà cho cô ấy là lúc nào? Địa điểm nào?】
【Có tuyển chân sai vặt không? Em theo phe nam hay phe nữ đều được.】
【Biết thế từ đầu tập thói quen lục thùng rác rồi. Nhìn người khác nhặt được bốn vạn bảy mà còn khó chịu hơn bị đánh.】
Khi tôi về đến ký túc xá thì trời đã tối.
Bạn cùng phòng học đến mức đầu óc muốn bốc khói, cô ấy đang tung sách và điện thoại lên xuống như làm xiếc.
“Không học nữa! Ra thùng rác thư viện lục rác!”
“Cơn chiếm hữu bùng nổ! Tất cả các thùng rác đó để hết cho tớ!”
Ngay khi tôi vừa đẩy cửa bước vào, cô ấy đã nhào tới ôm lấy cuốn sách vừa rơi xuống và lên tiếng cảm thán.
“Ý chí của cậu thật kiên định.”
“Giàu sang thì tớ dâm, nghèo hèn thì tớ dời, vũ lực thì tớ khuất.”
Tôi nghe thấy thế thì khẽ bật cười.
“Thật ra, tớ cũng vậy.”
Thật đấy.
Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng nếu không phải vì khuất phục trước mười sáu triệu, có lẽ tôi cũng đã xóa sạch mọi cách liên lạc với Trì Hằng rồi.
9
Câu “nghiệt duyên trước kỳ thi lớn” kia thật sự có sức sát thương khá cao.
Sau hôm đó, Trì Hằng không còn đến làm phiền tôi nữa.
Tâm trạng tôi cũng từ từ ổn định trở lại.
Mặc dù, thực ra thì... lúc đầu tôi không hề bình tĩnh chút nào.
Vừa chia tay, sách vở cũng không vào đầu, bài tập thì sai be bét.
Phải mất đúng một tháng, tôi mới có thể tập trung học lại như bình thường.
Cuộc sống dần quay lại guồng quay quen thuộc.
Lên lớp. Học bài. Kiếm đồ ăn.
Nhờ người giúp bấm link giảm giá trên Pinduoduo.
Lộ Lâm giúp tôi. Tôi giúp Lộ Lâm.
Bạn cùng phòng cũng bị kéo vào.
Số người đông đến mức bọn tôi có thể tự lập hẳn một đội quân.
Dần dần, kiến thức bắt đầu lấp kín những khoảng trống mà Trì Hằng từng để lại trong đầu tôi.
Đây chính là một tín hiệu tốt.
Cuối tháng Mười Hai.
Tôi bước ra khỏi phòng thi, toàn thân lập tức có cảm giác nhẹ bẫng.
Tôi ung dung đứng dưới lầu đợi bạn cùng phòng, nhìn dòng người tấp nập bước ra từ tòa giảng đường.
Cô ấy chạy đến bên tôi, sau đó liền thở phào một hơi:
“Cuối cùng cũng thi xong rồi.”
Chúng tôi vừa nói vừa cười, sau đó còn kéo nhau đến trung tâm thương mại ăn mừng một bữa ra trò.
Trong lúc đang cắm cúi ăn, màn hình của điện thoại tôi bỗng sáng lên.
Là thông báo có một tin nhắn mới.
Trì Hằng.
【Em đang ở đâu?】
【Có một số chuyện vẫn chưa nói rõ ràng.】
【Anh đến đón em. Mình nói chuyện lại một lần.】
Hơn hai tháng không liên lạc. Tôi cũng đã vượt qua rồi.
Giờ anh ta lại nói vẫn chưa nói rõ?
Tôi không muốn quay lại đâu.
Nhưng anh ta giàu hơn tôi, rảnh hơn tôi, lại có sở thích đặc biệt là xuất hiện bất thình lình ở nơi công cộng.
Tôi không muốn lần nữa phải đứng trước mặt anh ta, bị kéo tay lôi đi ngay giữa đám đông, như thế thì mất mặt lắm.
Bạn cùng phòng bỗng đặt đũa xuống.
“Sao vậy?”
Tôi nhíu mày.
“Có người tìm tớ. Có lẽ tớ không về cùng cậu được rồi.”
Cô ấy tròn mắt nhìn tôi.
“Trì Hằng?”
“Tớ đã chửi thẳng mặt nó rồi đấy. Cậu đừng có lén lút quay lại với nó nhé.”
Tôi đáp với giọng nhẹ hẫng: “Chắc là không đâu…”
Sau đó tôi nhắn tin bảo Trì Hằng gửi định vị.
Anh ta đã đặt một khách sạn khác.
Rồi lại tiếp tục hỏi: 【Em đang ở đâu?】
Tôi cũng nói thật địa điểm cho anh ta biết.
【Nhưng anh đừng đến đón tôi. Tôi sẽ tự qua đó.】
10
Nửa tiếng sau, bên đường.
Tôi ngồi trên xe điện, ánh mắt bất lực nhìn chiếc Bentley đỗ lù lù bên lề.
Anh ta nghĩ mình làm vậy thì ngầu lắm sao?
Tôi cũng là người có xe.
Nếu lên xe anh ta rồi thì ai sẽ dắt xe của tôi về?
Trì Hằng hạ cửa kính rồi nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh đèn thành phố lấp loáng trong đêm.
“Lên xe đi.”
Tôi cài chặt mũ bảo hiểm, không nhúc nhích.
Anh ta nói tiếp: “Anh đã gọi người lái hộ xe cho em rồi.”
Tôi: “?”
Người ta đúng là có thể làm màu đến vô hạn độ.
Cậu đàn em đóng vai tài xế bước xuống từ ghế sau với vẻ mặt dè dặt, hai tay cứ không ngừng xoa xoa vào nhau như cậu sinh viên mới vào công ty thực tập:
“Chào chị ạ.”
“Em có năm năm kinh nghiệm lái xe, còn có cả bằng xe máy. Đảm bảo sẽ đưa xe của chị về an toàn.”
Tôi: “……”