Hệ thống bắt tôi phải c// ưa đổ nam chính.
Vâng, không phải cứu thế giới, không phải làm nữ chính ngầu lòi, mà là t// ấn công nam chính – cái người đẹp trai, lạnh lùng, học giỏi, nói chuyện chưa tới ba câu đã khiến tôi muốn đ// ộn th// ổ.
Sau ba ngày ba đêm lên kế hoạch như đang thi đại học, tôi run như cầy sấy, lén lút đặt thư tình lên bàn nam chính trong giờ ra chơi. Mọi chuyện có vẻ êm đẹp cho đến khi tôi cảm nhận được… s// át kh// í.
Quay đầu lại, tôi thấy nữ phụ – người đang yêu thầm nam chính đến mức sưu tầm từng cọng tóc rụng của anh ta – đang nhìn tôi như thể tôi vừa ném bom vào nhà cô ấy.
Để giữ mạng sống nhỏ bé và cái đầu còn nguyên trên cổ, tôi bật chế độ “nói dối sống còn”:
“Ơ… mình để nhầm bàn ấy mà! Thư đó… mình tính viết cho bạn cùng bàn của cậu ấy ấy mà!”
Vâng, xin cảm ơn não tôi vì đã nhảy số ra pha xử lý đỉnh cao này.
Nào ngờ nữ phụ chẳng nói chẳng rằng, cầm lá thư lên, quăng phát ra sau như vận động viên ném đĩa.
“Anh, thư của anh này.”
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì thấy… một gã đẹp trai ngồi phía sau nhận được thư – là anh trai của nữ phụ!
Từ hôm đó, nữ phụ lập tức bỏ ý định theo đuổi nam chính, chuyển sang làm “quân sư tình yêu” của tôi. Ngày nào cũng kéo tôi vào góc lớp thì thầm:
“Chiêu hôm qua cậu dở quá, hôm nay anh trai mình mặc áo sơ mi trắng, cậu nhớ khen nha.”
Khoan đã… sao mọi thứ lại lệch đường ray thế này?