Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng tôi kêu gọi hệ thống, lại không thấy nó đáp lại.
Thấy tôi im lặng, Tịch Triệt lại lên tiếng: “Tớ đã nói là tớ không thích cậu ấy, cậu không tin đúng không?”
Ánh sáng đèn đường buổi tối mông lụng, gần như có thể chiếu sáng nửa khuôn mặt của Tịch Triệt.
Tiếng nói của cậu ấy cũng giống như ánh mắt của cậu ấy vụn vỡ: “Hay là tại tớ biểu hiện chưa đủ rõ ràng? Tớ tưởng chúng ta đã có thể hiểu rõ ý của nhau rồi”
Cậu ấy không nói rõ, nhưng những hành vi này cùng với tờ giấy kia cho tôi thấy rằng… người Tịch Triệt thích là tôi.
Nhưng mà ba năm học trung học, tôi cùng Tịch Triệt không hề gặp mặt nhau, tôi chỉ là không rõ ràng lắm…
Trong lòng tôi chất chữa nỗi áy náy bất an: “Xin lỗi…”
Ngay lúc đó, Tịch Triệt mở mắt, một giọng nước mắt trong suốt rơi xuống khi hắn nhắm mắt lại.
Cậu ấy quay đầu sang một bên, giọng nói như than thở rời rạc trong đêm: “Là tớ không tốt, tớ nhát gan.”
16.
Ban đêm, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ đến lần đầu tiên tôi và Tịch Triệt gặp nhau.
Sau khi tan học buổi tự học đầu tiên hồi cấp ba, tôi chạy về phòng học lấy bài thi tôi để quên.
Vừa mới khai giảng, học sinh về rất sớm, khi tôi quay lại phòng học không còn một bóng người.
Khi vừa mới đến cửa phòng học, đèn bỗng nhiên tắt, toàn bộ tòa nhà tối đen như mực.
Tôi hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau, lại rơi vào một cái ôm.
“Đừng sợ, tớ không phải là ma.”
Tịch Triệt liên tục lùi bước, đi vào giữa nơi có ánh trăng bao phủ, lộ ra khuôn mặt trẻ trung của thiếu niên
Cậu ấy nhìn tôi, lấy ra điện thoại di động mở đèn pin, rồi đưa qua cho tôi: “Lấy đồ phải không? Đi thôi.”
Hồi lớp mười (9), chúng tôi không học cùng lớp. Nhưng mà tôi thường xuyên có thể nhìn thấy cậu ấy, nghe nói về cậu ấy.
Trong lớp, các nữ sinh túm tụm một chỗ, cái tên được nhắc đến nhiều nhất là Tịch Triệt.
Lúc tôi đi múc nước cũng có thể nhìn thấy cậu ấy lười nhác dựa vào lan can ở hành lang.
Buổi chiều, cổng trường hỗn loạn chen lấn, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy trong tầm mắt mình.
Những lúc ánh mắt chúng tôi giao nhau, cậu ấy đều đang cười.
Hời hợt, thờ ơ, dễ nhận thấy.
Khi tôi ngồi ở sân thể dục đọc sách, bóng rổ của Tịch Triệt rơi xuống bên cạnh.
Cậu ấy ngồi xổm xuống nhặt bóng, nhưng lại không đứng ngay lên, ngược lại ngửa đầu nhìn tôi: “Cậu đang đọc sách gì đấy?”
Lời nói của cậu ấy quá tự nhiên, tôi liền theo bản năng nói tên sách cho cậu ấy.
Cậu ấy gật gật đầu, giống như là muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bạn học ở phía sau đang gọi cậu ấy.
Tịch Triệt đứng dậy quay về, đi vài bước, lại bỗng nhiên quay đầu.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng nghiêng, cậu ấy hơi mỉm cười, nụ cười thật rạng rỡ.
Cậu ấy chỉ chỉ một chỗ cách đó không xa, nói với tôi: “Bên kia ánh sáng rất tốt.”
Hồi đó, ở một góc mà mọi người không thấy, chúng tôi thường xuyên có thể tình cờ gặp nhau và nói chuyện với nhau vài câu.
Không thể phủ nhận được, ở cái tuổi tình cảm mới nhú mầm, tôi từng có những cảm xúc tốt đẹp với Tịch Triệt.
Cho đến ngày hôm đó, tôi ở bên ngoài lớp nhìn thấy Qua Trân Lệ một quyền đấm vào một nam sinh trên tường.
Sau khi nam sinh kia ngã trên mặt đất, Tịch Triệt dẫm lên cậu ấy.
Tôi thấy được bộ dáng hung ác khi đánh người của cậu ấy
Bởi vì từ nhỏ lớn lên trong bạo lực của cha, khi lớn lên tôi căm thù những kẻ dùng bạo lực, tạo nên một loại tâm lý sợ hãi.
Tôi biết là chuyện đó xảy ra cũng có nguyên nhân, nhưng mà vẫn không nhịn được mà cảm thấy chán ghét Tịch Triệt, cũng tận lực cách xa cậu ấy.
Sau khi cậu ấy phát hiện ra tôi tránh né cậu ấy, sau đó dần dần cũng không nói chuyện với tôi nữa.
Chờ đến khi tôi đã điều chỉnh tốt được tâm tình của mình, chúng tôi đã nhanh chóng trở thành người lạ.
Cho nên tôi không bao giờ nghĩ Tịch Triệt sẽ thích tôi.
Càng không tưởng tượng được cậu ấy cũng khóc.
17.
Tôi cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Nếu là người khác, tôi tình nguyện chịu cảm giác bị tra tấn nội tâm, cũng sẽ trơ mắt nhìn người ta giận mà bỏ đi, càng lúc càng xa.
Sẽ không giữ lại, cũng không chủ động cầu hòa.
Bởi vì cho dù tôi chỉ là trao đi một ánh mắt, lại nhận được sự thờ ơ của đối phương, tôi cũng sẽ rơi vào một hố đen ưu tư.
Nhưng người kia là Tịch Triệt.
Là người đã từng chủ động đến gần tôi, nhưng lại bị tôi đẩy đi hơn một lần.
Là người mà cái gì tôi cũng chưa làm, lại đạt được đến 70 điểm giá trị công lược.
Là người duy nhất mà tôi động tâm tình trong thời kỳ thanh xuân đen tối của tôi.
Tôi đã đấu tranh tâm lý cả một đêm.
Ngày hôm sau lúc tới trường, Tịch Triệt đã tránh đi ánh mắt của tôi.
Mọi dũng khí mà tôi chuẩn bị được, hoàn toàn tan biến trong nháy mắt.
Một buổi sáng, Tịch Triệt không chủ động tìm tôi nữa.
Tôi cảm thấy mất mát, dồn tất cả tâm trí vào việc giải đề, chuẩn bị từ đó mỗi người một ngả.
_________
(9). Nguyên văn là cao trung năm thứ nhất, tương đương lớp 10 ở Việt Nam