Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều, tiết thể dục, tôi một mình trốn vào trong thư viện.
Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, trên bàn bỗng nhiên xuất hiện một lọ sữa dâu tây.
Tịch Triệt rũ mắt, khóe miệng đem theo nụ cười chế nhạo: “Đừng sợ, tớ không có hạ độc.”
Nhìn tư thế này của cậu ấy, vô cùng giống cái đêm mà chúng tôi lần đầu gặp gỡ.
Tôi giật mình, Tịch Triệt đã ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.
Trong giờ học, trong thư viện không có người khác, mọi cử động của cậu ấy đều vô cùng rõ ràng.
Thừa dịp xoay người, cậu ấy lại cố ý đến bên cạnh tôi, nói thật nhỏ: “Tớ có thể ngồi đây được không?”
Cậu ấy nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo như một dòng suối.
Cậu ấy nói: “Tớ ngồi xuống, chúng mình làm hòa nhé!”
Vì ngồi quá gần, tai tôi nóng dần lên, lòng bàn tay tôi lại đầy mồ hôi lạnh.
Tôi vội cúi đầu, nói lí nhí: “Cậu không giận tớ sao?”
“Tớ đã tự dỗ dành chính mình rồi!”
Tịch Triệt khẽ cười một tiếng, ngữ điệu ôn nhu giống như gió xuân, “Bây giờ tớ phải ngồi xuống mới có thể dỗ dành cậu được.”
18.
Tôi cảm thấy xấu hổ nằm úp mặt lên bàn, cúi đầu quay ngược hướng với Tịch Triệt.
Vì tối hôm qua tôi ngủ không ngon, lại vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, tôi cảm thấy rất mệt.
Ngồi cạnh cửa sổ, tôi mơ mơ màng màng thấy ánh mặt trời chói mắt.
Một cái bóng giống như màn che che khuất ánh sáng, tôi giãn mi, ngủ mất.
Sau khi bị tiếng chuông tan học đánh thức, tôi mới giật mình.
Tịch Triệt ngồi bên cạnh, một tay chống má, một tay cầm cuốn sách đang mở, cứ thế cản ánh nắng chiếu vào mặt tôi.
Mặt tôi còn chưa kịp đỏ lên, cậu ấy lại vội vàng thu tay lại, chật vật đứng lên.
“Tan học rồi, đi thôi!”
Tai của cậu ấy ửng đỏ, vội vàng chạy trối chết.
Ta còn đang hoang mang, hệ thống đã biến mất hồi lâu xông ra:
“Ký chủ, lúc nãy cô ngủ tôi không quấy rầy, nhưng chỉ ngủ có một giấc thôi, giá trị công lược đã tăng lên đến 90 điểm rồi nha!”
“Hệ thống, mấy ngày hôm nay cậu đi đâu?”
Đầu tiên tôi cảm thấy kinh ngạc, nghe lời của hệ thống lại cảm thấy mù mịt: “Sao lại tăng được nhỉ?”
“Để tôi tặng cho cô cái bàn tay vàng nhé!”
Hệ thống vừa nói xong câu này, trong đầu tôi bỗng vang lên tiếng của Tịch Triệt.
“Nhìn cô ấy ngủ đáng yêu quá, muốn hôn.”
“Đáng yêu quá, muốn hôn.”
“Muốn hôn…”
Liên tiếp vài câu truyền tin, hệ thống bỡn cợt nói: “Đây là tiếng lòng của Tịch Triệt lúc nhìn lén cô ngủ”
Tôi chỉ ngủ một giấc, mặc kệ Tịch Triệt ngồi đó một mình, mà giá trị công lực tăng từ 70 đến 90…
Hoàn toàn không thèm để ý tới sự xấu hổ của tôi, hệ thống chế nhạo: “Hóa ra là ký chủ không cần làm nhiệm vụ, vì tự Tịch Triệt tự mình tiến công, công lược bản thân mình.”
Ngón chân ta động đậy, gượng gạo lảng tránh nói sang chuyện khác: “…Mấy ngày nay cậu đi đâu?”
Hệ thống thu hồi thái độ chế nhạo, giải thích: “Tôi thấy nhiệm vụ công lược của ký chủ sắp hoàn thành, nên phải thay ký chủ thêm một chút phần thưởng.”
“Chờ đến khi cô thi xong kỳ thi đại học, tôi sẽ tặng cho cô.”
19.
Bầu không khí chuẩn bị kỳ thi đại học vô cùng khẩn trương
Người thì hồi hộp vội vàng, người thì ra vẻ thoải mái, nhưng tất cả mọi người đều nỗ lực cố gắng.
Tôi cùng Tịch Triệt cũng gặp nhau nhiều hơn, nhưng chỉ giới hạn trong việc trao đổi kiến thức học tập.
Mặc dù vậy, các bạn cùng trường có vẻ đã phát hiện ra điều gì đó, chỉ là chỉ nghĩ trong lòng không nói ra.
Ngày khám sức khỏe trước kỳ thi vào đại học, kiểm tra nhịp tim
Lúc kiểm tra Tịch Triệt, tôi đứng chờ ở phía sau, Qua Trân Lệ bỗng nhảy đến bên cạnh tôi.
Cô ấy gọi lớn: “Bạn học Lê Kha”
Tôi: “Ừ”
Cô ấy cười xấu xa, lại gọi: “Lê Kha”
Tôi: “Ừ?”
Cô ấy vẫn hông có ý tốt, lại tiếp tục gọi: “Kha Kha!”
Tôi mờ mịt không hiểu, bác sĩ ở phía trước tháo ống nghe xuống: “Bạn học kia, đừng kêu nữa.”
Ông ấy chỉ vào Tịch Triệt: “Tim đập quá nhanh!”
Trong chớp mắt, toàn trường im lặng.
Bạn học xung quanh đều cười to, Qua Trân Lệ vừa cười vừa chạy mất.
Tôi cúi đầu, cùng với Tịch Triệt, hai tai chúng tôi cùng đỏ lên.
Sự mập mờ giống như kẹo đường giấu trong lọ, vị ngọt nhè nhẹ quẩn quanh, hết tầng này đến tầng khác đều không lấp đầy được.
Tôi và hệ thống đều nghĩ, thuận theo tự nhiên, nhiệm vụ công lược có thể sẽ hoàn thành sau kỳ thi vào đại học.
Nhưng mà 10 điểm giá trị công lược cuối cùng kia, thế nào cũng không tăng lên.
Thậm chí sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Tịch Triệt bắt đầu trốn tránh tôi.
20.
Người mà Qua Trân Lệ thích sắp ra nước ngoài, cô ấy rất buồn nên mời tôi đến buổi liên hoan.
Cô ấy liên hệ với Tịch Triệt, nhưng khi Tịch Triệt nghe nói tôi ở đó, thì nói sẽ không đến.
Qua Trân Lệ ngẩn người, chửi ầm lên: “Cậu có bản lĩnh thì cứ trốn cả đời đi! Như vậy còn muốn theo đuổi người khác. Cậu xứng đáng yêu đơn phương, yêu đơn phương cả đời đi!”
Tôi ngồi ở bên cạnh, do dự hỏi Qua Trân Lệ: “Cậu có biết vì sao cậu ấy trốn mình không?”
“Cậu ấy nói lúc trước muốn nói chuyện cùng cậu ấy chỉ vì muốn lấy cái gì đó từ cậu ấy, cậu ấy sợ là sau khi cậu hoàn thành chuyện đó rồi thì sẽ không thèm để ý đến cậu ấy nữa.”
Tôi đột nhiên phản ứng lại.
Tịch Triệt sợ tôi sau khi công lược thành công, sẽ không để ý đến cậu ấy nữa.