Tịch Kha - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Cậu ấy chính là đồ nhát gan, xì…”

Qua Trân Lệ mắng mỏ, bỗng nhiên nở một nụ cười tự giễu trên miệng: “Tớ làm gì có tư cách nói cậu ấy đâu!”

Tôi im lặng, không biết làm thế nào để an ủi người khác, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

Ở ngã ba đường tuổi mười tám, có người đi về bên trái, có người đi về bên phải

Chúng ta đều có tương lai riêng, chỉ có thể ký thác hy vọng sẽ gặp lại sau này.

“Bọn họ là diễn viên, cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau đúng không?”

“Tôi không rõ lắm hỏi hệ thống: “Tôi cùng Tịch Triệt có phải sẽ ảnh hưởng tới nội dung câu chuyện? Có phải sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của nam nữ chủ hay không?”

“Ký chủ, nội dung câu chuyện là thứ không đáng tin nhất! Cùng một hành vi lại có cách giải thích khác nhau, có thể sinh ra câu chuyện với nội dung khác nhau.”

“Trong câu chuyện của Qua Trân Lệ, Tịch Triệt cùng với cô ấy đi học đại học, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu ấy theo đuổi cô ấy.”

“Nhưng cũng có thể không? Có thể Tịch Triệt là bởi vì cô mà đi Bắc Kinh, mà trường đại học kia là trường tốt nhất mà cậu ấy có thể thi vào ở Bắc Kinh.”

Hôm nay, tiếng nói chuyện của hệ thống dường như ôn nhu khác thường.

“Hiện tại, đây là câu chuyện của bản thân cô, ở trong câu chuyện của cô, cô mới là nữ chính.”

“Hơn nữa hình như cô hiểu lầm tôi, nhiệm vụ của cô là công lược, nhưng tội lại không phải là hệ thống công lược.”

Tôi cảm thấy khiếp sợ vô cùng, nghe thấy hệ thống nói, “Tôi là… giống như hệ thống nguyện ước. Có người ước nguyện với tôi, nên tôi đến để thành toàn.”

Đúng lúc hệ thống nói xong câu đó, Tịch Triệt xuất hiện.

21.

Tịch Triệt đưa tôi về nhà.

Suốt một đường im lặng, ta hiếm lắm mới chủ động nói: “Tịch Triệt, cậu có điều gì muốn nói với tớ không?”

Tịch Triệt dừng bước, cậu ấy đấu tranh một lát, bỗng nhụt chí: “Tớ xin lỗi, là tớ không muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ.”

Tôi nháy mắt mấy cái, biết rõ còn hỏi: “Vì sao?”

Tiếng của Tịch Triệt trở nên khô khốc: “Bởi vì tớ không thi vào được trường đại học cậu thích.”

“Vì sao cậu lại phải thi vào trường đại học tớ thích?”

Tịch Triệt nhìn chằm chằm vào tôi, thật lâu sau, cậu ấy trịnh trọng nói rõ từng chữ một: “Bởi vì tôi muốn cùng cậu ở một chỗ.”

Bóng đêm che giấu sự căng thẳng của tôi, nhưng cổ vũ cho tôi can đảm

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy, từng chữ rõ ràng hỏi: “Không học cùng một trường đại học, sẽ không thể ở cùng nhau hay sao?”

Tịch Triệt dừng lại, trong con ngươi chợt sáng lên ánh sáng như ngọc, thấp thỏm hồi hộp.

Tôi cười cười, vừa định kiễng chân, nghĩ lại, ta mở miệng nói: “Tịch Triệt, cậu cúi đầu xuống!”

Tịch Triệt chậm rãi cúi đầu.

Tôi tiến đến bên cậu ấy, bên tai nhẹ giọng hỏi câu hỏi cuối cùng của đêm nay: “Hôn một cái, tăng cho tôi 10 điểm giá trị công lược được không?”

(Hết phần chính truyện)

Nhật ký yêu thầm của Tịch Triệt

Trước khi hệ thống rời đi, tặng cho ta một món quà, là một phần nhật ký.

Là nhật ký của “nam phụ” trong câu chuyện của Qua Trân Lệ, Tịch Triệt.

Từng câu từng chữ, viết bí mật yêu thầm

 1.

Trước ngày khai giảng năm lớp 10, tôi gặp một cô gái ở ven đường.

Mọi người hờ hững vây xung quanh xem kịch chăm chú, cô ấy giúp một người già bị ngã hô hấp nhân tạo

Trong khoảnh khắc tiếng người vỗ tay hô vang lên, cô ấy thu tay lại, ngẩng đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trấn định dù đã đổ đầy mồ hôi, đôi mắt phía dưới hàng lông mày lá liễu kia sáng đến lạ thường.

Tôi nghĩ, cô gái này…

Tuổi không lớn, lá gan không nhỏ.

2.

Tôi nhầm rồi, cô gái kia rất nhát gan.

Cô ấy sợ tối.

3.

Hôm nay nhìn thấy cô ấy ở quầy  bán quà vặt.

Cô ấy không hiểu sao vừa thấy đã đỏ mặt rồi.

4.

Hôm nay tổng vệ sinh toàn khóa, chúng tôi đều phải đi quét dọn ban công.

Dáng vẻ cô ấy không biết nói gì rất đáng yêu.

Đáng tiếc là cô ấy chỉ nói một câu: “Thật tình cờ.”

Làm gì có nhiều tình cờ như thế, đều là tôi cố ý gặp cậu thôi.

5.

Vì cái gì cô ấy bỗng nhiên trốn tránh tôi?

Bị cô ấy ghét rồi sao…

Nhưng tôi còn chưa kịp làm quen với cô ấy mà.

6.

Yêu thầm cũng được.

Như thế này, không phải khi tôi không muốn thích cô ấy là có thể không thích.

Cho nên, khi nào thì tôi mới không thích cô ấy đây?

7.

Qua Trân Lệ nói tôi nhát gan.

Phi.

Người cô ấy thích sắp ra nước ngoài rồi, không phải cô ấy cũng không dám nói à?

8.

Tôi thi vào đại học Bắc Kinh

Để có thể tiếp tục học cùng với bạn học Lê Kha

9.

Thích bạn học Lê Kha đã bốn năm rồi.

Nhưng quan hệ giữa chúng ta như cũ vẫn là bạn học cùng lớp thời trung học.

Còn hơn là người hoàn toàn xa lạ, chúng ta vẫn là người thân phải không?

10.

Thích bạn học Lê Kha năm năm rồi.

Tôi chỉ được gặp cô ấy ba lần.

11.

Thích bạn học Lê Kha năm thứ sáu

Chúng tôi đã trao đổi phương thức liên lạc.

Ngoài việc hỏi thăm về thời tiết, tôi phải làm thế nào để lấy cớ nói chuyện với cô ấy đây?

12.

Năm thứ bảy thích bạn học Lê Kha.

Chúng tôi đã trở thành bạn bình thường.

Yeah!

13.

Năm thứ tám thích bạn học Lê Kha.

Bao nhiêu lần muốn thổ lộ

Bấy nhiêu lần nhịn xuống.

14.

Qua Trân Lệ đã được ở bên người cô ấy yêu thầm rồi

Bạn học Lê Kha, đến khi nào thì cậu mới thích tôi?

15.

Năm thứ chín, phải thay đổi thôi!

16.

Bạn học Lê Kha, tôi sắp thổ lộ rồi, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!

17.

Tôi hối hận rồi!

Vì sao tôi lại lãng phí suốt 10 năm!

Tôi phải trộm ước một điều ước…

Kiếp sau không bao giờ làm người nhát gan nữa.

Chỉ gần là bạn học Lê Kha cho ta một cái tín hiệu để đến gần cô ấy.

Cho dù là một lọ sữa dâu.

 

(Hết)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo