Tiền Chênh Lệch Của Tình Yêu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Sau khi gia đình phá sản, nhờ khuôn mặt có đôi nét giống với “ánh trăng sáng” đã ra nước ngoài của thái tử gia Bắc Kinh, tôi thành công trở thành chim hoàng yến của anh ấy.


Vốn tưởng theo mô-típ truyền thống, các thái tử gia thường rất hào phóng, cho chim hoàng yến tiền tiêu vặt ít nhất cũng phải mười mấy, hai chục vạn tệ đổ lên, muốn dành dụm cả triệu tệ là chuyện dễ như chơi.


Nhưng sau khi ở bên Hoắc Tuân, tôi mới phát hiện ra, làm gì có chuyện đó!


Hoắc Tuân đúng là rất hào phóng, nhưng tiền chỉ tiêu vào sinh hoạt của hai đứa.


Nói trắng ra, tôi tuy mang danh chim hoàng yến nhưng lại đảm nhiệm công việc của bạn gái.

Một vai hai việc.


Đúng là gã tư bản á c đ ộc, tính toán chi li thật sự!!


Nhưng tục ngữ có câu, có chính sách ắt có đối sách.


Anh không cho tiền tiêu vặt thì tôi tự phát tiền tiêu vặt cho mình vậy.


Việc này rất có lợi với tôi, nhưng có vẻ hơi bất lợi với anh thì phải.


Ví dụ như bây giờ.


Hoắc Tuân tan làm về nhà, ngồi vào bàn ăn, nhìn bốn món trên bàn.


Thịt xào củ cải toàn củ cải, thịt xào ớt xanh toàn ớt xanh, giá đỗ xào rong biển, và một bát bò hầm khoai tây toàn khoai tây.


Anh ấy có vẻ không dám tin, quay qua hỏi tôi: "Ba nghìn tệ tiền chợ, chỉ mua được ngần này thôi à em?"


Nhìn ánh mắt anh ấy chấn động, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi, tôi gãi đầu, ch ột d ạ nuốt nước bọt, rồi bắt đầu mặt dày “chém gió” dù chẳng có chút lý nào.


"Anh không biết đâu ~ Đây là th ịt lợn đen hàng ngoại đó, loại th ịt này giá thị trường đã 245 tệ một cân rồi, có một ít thế này thôi mà đã mất cả ngàn tệ. Củ cải này là củ cải hữu cơ, một củ thôi là ba trăm tệ. Còn ớt xanh này là loại trồng hoàn toàn thủ công, năm trăm tệ một cân. Cả giá đỗ với rong biển này nữa, đều là vớt thủ công từ dưới biển lên, giá đắt k inh kh ủng luôn..."


Tôi nghiêm túc nói nhảm một hồi, sau đó lén liếc anh.


Thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Tuân chăm chú nhìn tôi, không nói một lời.


Tôi còn tưởng anh sẽ không tin, ai ngờ anh lại khẽ cười.


Cười xong, anh chẳng nói chẳng rằng, bắt đầu ăn cơm.


Nụ cười đáng ngờ ấy khiến tôi bối rối.


Tôi: ???


Cười cái gì mà cười?


Tôi ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kịp nghĩ thông thì đã thấy Hoắc Tuân đặt đũa xuống, nói một câu “chưa no”, rồi bế bổng tôi đi lên lầu.


Bị bế đi, tôi h oảng l oạn: ???


Chưa no thì ăn thêm cơm chứ, mắc lại ăn tôi?


2.


Tôi chống cự một tẹo.


Có, nhưng có như không mà thôi.


Tôi vẫn bị Hoắc Tuân ném lên giường.


Vừa ngã xuống, tôi đã nghe thấy tiếng giường kêu "kẽo kẹt" khe khẽ.


Nghe thấy âm thanh này, Hoắc Tuân khẽ cau mày, hỏi tôi: "Tiếng gì vậy em?"


Tôi: "Nhạc nền đó."


"Hàng cao cấp đấy."


Tôi cứng đầu bịa chuyện.


Mấy hôm trước giường của chúng tôi bị sập, anh đưa tôi năm vạn  tệ, bảo tôi mua một chiếc giường chất lượng tốt.


Tôi đã âm thầm tăng thêm chút tiền tiêu vặt cho mình.


Thế là tôi lên Taobao mua một chiếc giường đang giảm giá.


Chỉ 199 tệ, quảng cáo ngọt tai lắm, kêu là siêu chống sốc.


Nhưng cũng đâu có nói là tiếng động lớn thế này đâu …


Chết tiệt!


Lũ bán hàng khốn kiếp!


Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc để tính sổ với bọn chúng.


Sợ bị anh phát hiện sơ hở, tôi chủ động vòng tay ôm cổ anh, hôn anh một cái rồi nói: "Chỉ “làm” không thì nhạt nhẽo lắm, có thêm chút nhạc chẳng phải sẽ sôi động hơn sao."


Tôi vội vàng chống chế.


Nhưng tôi nào biết, câu ấy chẳng khác nào đang khiêu khích anh.


Chỉ thấy Hoắc Tuân cười lạnh một tiếng, lườm tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Chê nhạt nhẽo phải không? Lát nữa đừng có mà khóc lóc xin tha."


Tôi: "Hả?"


Tôi không có ý đó mà!!!


3.


Chiếc giường kêu kẽo cà kẽo kẹt suốt một đêm.


Tuy quá trình có hơi hoang đường, nhưng kết quả lại khiến tôi hết sức hài lòng.


Vì anh ấy không phát hiện ra tôi ăn bớt tiền sinh hoạt! Ha ha ha!


Hoàn hảo!


Từ hôm đó trở đi, gan của tôi cũng lớn hơn nhiều .


Bắt đầu nhắm đến thứ tiêu tốn tiền bạc nhất trong nhà—- đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.


Cái thứ này, một đêm Hoắc Tuân có thể xài hết cả đống.


Nếu anh chịu dùng ít đi một tẹo, chẳng phải tôi đã có thể kiếm được thêm chút đỉnh rồi sao?


Nghĩ vậy, tôi cầm một nghìn tệ anh đưa để mua đồ dùng cho một đêm, lén lút giữ lại chín trăm.


Chỉ mua hai hộp.


Định bụng tối đến sẽ kêu mệt, kiềm anh một chút.


Nghĩ thì hay ho.


Nhưng thực tế lại quá phũ phàng.


Anh hoàn toàn không nghe lời tôi.


Mỗi lúc tôi kêu mệt, anh đều bảo “lần cuối rồi” để đối phó với tôi.


Cứ thế hết lần cuối này tới lần cuối khác.


Một đêm không biết bao nhiêu lần.


Đến cuối cùng, tôi mệt tới mức hoa mắt chóng mặt mà anh vẫn chưa chịu dừng.


Kết quả của việc phóng túng quá độ là—-


Tôi vô tình “trúng số” rồi.


4.


Thấy "bà dì" đã lâu không đến, tôi mở phần mềm theo dõi chu kì kinh nguyệt, phát hiện trên đó hiển thị tôi đã trễ ba mươi hai ngày rồi.


Tôi: "..."


Phần mềm bị lỗi rồi.


Đúng vậy.


Chắc chắn là thế.


Tôi không tin đâu.


Hôm sau nhân lúc đi chợ, tôi lén mua một que thử thai.


Không ngoài dự đoán, hai vạch đỏ choét.


Ừm...


Que thử thai cũng có thể hết hạn.


Tôi vẫn không tin.


Tôi bắt taxi đến bệnh viện, làm một cuộc xét nghiệm thai sản.


Báo cáo cho thấy tôi đã mang thai một tháng.


Hơn nữa bác sĩ còn nói với tôi, cơ địa tôi bị buồng trứng đa nang, có con là chuyện rất khó.


Tôi lặng lẽ siết chặt tờ báo cáo.


Mặc dù trước giờ chưa từng nghĩ đến việc có con, nhưng khi biết thể chất mình khó mang thai, tôi vẫn không kìm được xót xa trong lòng.


Ai mà không muốn làm mẹ chứ?


Nhưng phải nói với anh thế nào đây?


Trong tim anh chất chứa "ánh trăng sáng", liệu anh có chấp nhận việc làm bố không?


Phiền quá đi mất.


5.


Tôi buồn bã trở về nhà.


Hoắc Tuân đang xử lý tài liệu, thấy tôi về, anh đặt giấy tờ trong tay xuống, bước đến ngồi cạnh, tự nhiên vòng tay ôm lấy vai tôi.


Giọng anh dịu dàng hỏi: "Sao vậy em? Không vui à?"


Nhìn ánh mắt đầy quan tâm của anh.


Tôi mím môi, trong lòng đấu tranh dữ dội.


Có nên nói cho anh biết không?


Nhỡ đâu anh thích trẻ con thì sao?


Tôi thầm suy tính.


Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi lấy hết can đảm, nhìn anh thăm dò: "Trên đường em thấy có nhà dắt con gái nhỏ đi chơi, trông đáng yêu lắm. Anh có thích trẻ con không?"


Có lẽ không ngờ tôi lại hỏi câu này.


Hoắc Tuân khựng lại một giây, sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, anh lắc đầu nói: "Không thích."


Nghe thấy câu trả lời phủ định như đã đoán trước, tôi tròn mắt.


Quả nhiên!


Anh không thích!


Toi rồi.


Nếu anh phát hiện tôi có thai, lại còn định lén sinh con, anh có ép tôi phá thai không?


Tôi vô cùng hoảng sợ.


Thấy tôi đột nhiên toát mồ hôi lạnh, Hoắc Tuân giật mình, vội vàng sờ trán tôi: "Không khỏe à em? Sao tự nhiên lại toát mồ hôi lạnh thế? Có muốn đến bệnh viện không?"


Hoắc Tuân nói rồi định gọi cấp cứu.


Thấy anh thực sự muốn đưa tôi đến bệnh viện, tôi lập tức giữ tay anh lại.


Điên cuồng lắc đầu: "Không không không, em chỉ bị hạ đường huyết thôi, đói quá, hôm nay chẳng ăn được mấy, không cần đến bệnh viện đâu."


Tôi đáng thương nhìn anh.


Thấy tôi thực sự sợ đến bệnh viện, Hoắc Tuân thở dài.


Anh đưa tay véo nhẹ mũi tôi, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: "Lớn thế này rồi mà còn để mình đói đến hạ đường huyết, đúng là ngốc chết đi được."


"Thôi được rồi, em ngồi đây nghỉ một lát, anh vào bếp nấu chút gì cho em ăn."


Hoắc Tuân nói rồi đứng dậy đi vào bếp.


Nhìn bóng lưng của anh, tôi mím môi.


Thành thật mà nói, anh thực sự rất tốt, lành tính, không ra vẻ ta đây, trừ trên giường có hơi hung hăng ra thì những lúc khác đều dịu dàng vô ngần.


Là một người bạn đời đạt chuẩn, cũng dễ khiến người khác yêu mến.


Nhưng...


Chim hoàng yến thì mãi là chim hoàng yến, không thể so được với "ánh trăng sáng".


Chút tự biết mình này tôi vẫn có.


Vẫn phải tìm cách bỏ trốn thôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo