Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Nhưng bỏ trốn một cách vô cớ...
Thực sự quá hoang đường, rât dễ gây nghi ngờ, vẫn phải tìm một cơ hội thích hợp.
Tôi vốn nghĩ thời cơ này sẽ rất khó chờ.
Nhưng tôi không ngờ, chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi, tôi đã đợi được cơ hội này.
Tối đó, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, bỗng thấy Hoắc Tuân ngẩn người nhìn tin nhắn trên WeChat.
Vì tò mò, tôi lén lút nhìn trộm một cái, thì thấy là tin nhắn của "ánh trăng sáng" Liễu Tuyết Nghiên gửi cho anh ấy.
Một tấm ảnh cô ấy cô đơn đón sinh nhật ở nước ngoài.
Kèm thêm một câu: "Em muốn gặp anh".
Hai điều này, đối với Hoắc Tuân, cơ bản chính là đòn chí mạng.
Chỉ thấy Hoắc Tuân, người vốn định đi ngủ, giờ lại mím chặt đôi môi mỏng, do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Lúc sắp ra khỏi cửa, anh quay đầu nhìn tôi một cái.
Giọng nghiêm nghị nói: "Anh phải đi công tác một thời gian, chưa biết bao giờ về, buổi tối em không cần đợi anh đâu, nhớ khóa cửa cẩn thận."
Nói dứt câu, anh liền mở cửa rời đi.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng động của anh nữa, tôi mới lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn, thầm thì một câu.
Công tác gì chứ, là đi gặp Liễu Tuyết Nghiên thì có.
Nhưng cũng tốt, cơ hội của tôi đến rồi.
7.
Đồ đạc không nhiều.
Ngoài những món đồ xa xỉ anh mua cho tôi bao năm qua, thì số tiền chênh lệch trong tài khoản của tôi là quan trọng nhất.
Mang theo hai thứ này, tôi bắt taxi ngay trong đêm về căn phòng trọ tôi thuê ở Bắc Kinh.
Căn trọ nhỏ tuy có hơi tồi tàn, thiếu thốn đủ thứ, nhưng sống tạm thì cũng được.
Tôi chậm rãi xách hành lý đi lên cầu thang, vừa đi vừa bất giác suy nghĩ, có lẽ sau khi Hoắc Tuân về nhà, phát hiện tôi đã bỏ trốn, chắc anh sẽ tức giận một thời gian.
Nhưng khả năng khi đó bên cạnh anh đã có Liễu Tuyết Nghiên rồi, sẽ không để tâm đến tôi nữa đâu.
Chắc chắn sẽ không đến tìm tôi.
Vậy thì càng không thể phát hiện ra chuyện tôi lén mang thai con của anh rồi bỏ trốn.
He he.
Tôi vui vẻ nghĩ thầm.
Nhưng tôi không ngờ rằng.
Tôi vừa mới đi đến cửa nhà mình, giây tiếp theo đã thấy Hoắc Tuân, người đáng lẽ đang “đi công tác”, đứng trước cửa nhà tôi, trong tay còn cầm tờ giấy xét nghiệm thai sản, giọng nói âm trầm lạnh lẽo:
"Bình thường em ăn bớt chút tiền thì thôi, lần này đến cả con của anh mà em cũng dám giấu làm riêng à?"
8.
Nghe thấy câu nói này, tôi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh đầy kinh ngạc.
Khoan đã?
Sao anh lại biết?
Sao tờ báo cáo đó lại ở chỗ anh?
Tôi nhớ rõ ràng là mình đã giấu rất kỹ mà.
Tôi nhíu mày suy nghĩ.
Có lẽ thấy tôi hoàn toàn không có ý định thú nhận, Hoắc Tuân tức giận hít sâu hai hơi, véo cằm tôi, giọng điệu không mấy dịu dàng, gằn từng chữ hỏi: "Nếu không phải anh về nhà lấy tài liệu bị bỏ quên, phát hiện ra tờ báo cáo này bị đè dưới tập tài liệu, nếu anh không phát hiện, có phải em định mang con của anh cao chạy xa bay không?"
Nghe giọng điệu hung hăng của anh, tôi quay đầu đi, có chút bất mãn lẩm bẩm: "Là do chính anh nói không muốn mà."
Tuy tôi nói nhỏ, nhưng trong hành lang trống trải, âm thanh lại vang vọng, rõ ràng từng chữ, lọt vào tai Hoắc Tuân không sót tí nào
Chỉ thấy Hoắc Tuân bực bội kéo cà vạt, vẻ mặt khá bất đắc dĩ giải thích cho tôi.
"Anh tưởng em thấy con nhà người ta đáng yêu, muốn anh lén bắt về cho em, nên anh mới nói không thích!"
"Dù sao thì trước đây, hễ em nói thứ gì đáng yêu, chỉ cần anh gật đầu đồng tình, câu tiếp theo của em chắc chắn là em muốn, bảo anh đi mua cho em."
"Con nhà người ta, anh làm sao mà đi mua cho em được, chuyện vi phạm pháp luật anh không làm được đâu."
Nghe Hoắc Tuân hiếm khi nói nhiều như vậy, tôi ngại ngùng gãi đầu.
Có sao?
Thấy tôi lộ vẻ ngượng nghịu, Hoắc Tuân bật cười, cũng không so đo nhiều, đưa tay xoa đầu tôi, rồi cởi áo khoác của mình choàng lên vai tôi, dịu dàng nói: "Con của anh, đương nhiên là anh yêu quý rồi."
Cảm nhận hơi ấm đột ngột phủ xuống vai, tim tôi bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
Nhưng lý trí vẫn còn, tôi ngẩng đầu nhìn anh, cẩn thận thăm dò: "Vậy anh không đi công tác nữa à?"
Anh không đi gặp Liễu Tuyết Nghiên nữa sao?
Câu sau, tôi không nói ra, chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Có lẽ thấy tôi đột nhiên nhắc đến chuyện này, Hoắc Tuân xoa mạnh đầu tôi, cười trìu mến.
"Cô ngốc này không biết tự chăm sóc bản thân, huống chi là chăm sóc em bé, anh không yên tâm đi công tác được."
Nghe anh ba câu không câu nào rời em bé.
Tôi có chút thất vọng cụp mắt xuống.
Quả nhiên.
Trong mắt anh chỉ có đứa trẻ mà thôi
Tôi vẫn không nên suy nghĩ nhiều thì hơn.
9.
Vì phòng trọ quá tồi tàn, Hoắc Tuân kiên quyết không chịu cho tôi ở lại đó.
Ngay trong đêm, anh đưa tôi về biệt thự trên sườn núi, còn đặc biệt sắp xếp cho tôi một chuyên gia dinh dưỡng dành riêng cho bà bầu.
Nói ngọt tai là không cho phép tôi ăn uống linh tinh nữa.
Nghe thì hay đó, nhưng tôi nghiêm túc nghi ngờ, anh chỉ đang đề phòng tôi đi chợ lại ăn tiền chênh lệch mà thôi.
Hừ.
Đúng là tên tư bản đáng ghét.
Tôi rất bất mãn.
Nhưng vấn đề nào mà chả có cả nghìn cách giải quyết.
Suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau, thấy anh đã mặc đồ chỉnh tề chuẩn bị đi làm, tôi chủ động lại gần, vừa thắt cà vạt cho anh vừa cười hì hì đề nghị: "Bác sĩ nói, bà bầu không nên ở trong phòng quá lâu, phải đi lại vận động nhiều chút, hay là anh cho em xíu tiền, để em ra trung tâm thương mại dạo một vòng, mua ít đồ dùng cho em bé nhé?"
Mua chút đồ cho con của anh, chắc anh không nỡ keo kiệt quá đâu nhỉ?
Tôi thầm nghĩ.
Tôi vốn tưởng Hoắc Tuân sẽ đồng ý, dù sao thì anh cũng sắp đi làm rồi.
Nhưng tôi không ngờ, sau khi tôi nói xong ...
Hoắc Tuân trầm ngâm một lúc, rồi nhìn tôi với vẻ tán thành, gật đầu: "Em nói cũng đúng, ở lì trong phòng cũng không tốt cho sức khỏe, đi trung tâm thương mại dạo một chút, mua trước đồ dùng cho em bé cũng được."
"Vậy thế này đi, anh đi cùng em nhé."
"Em đi một mình, anh không yên tâm."
Nói xong, Hoắc Tuân cởi bộ vest vừa mặc, thay bằng một bộ đồ mặc nhà thoải mái.
Tôi: "..."
Đáng ghét, không tin tưởng mình đến thế cơ à!
10.
Tuy tôi có hơi không hài lòng.
Nhưng nghĩ lại, dẫn anh theo, tôi có thể thỏa thích vung tay mua đồ đắt tiền, không cần phải cần kiệm nghĩ đến việc mua hàng thay thế giá rẻ nữa.
He he.
Nghĩ vậy, tâm trạng tôi lập tức tốt lên không ít.
Tôi kéo anh đi mua sắm điên cuồng trong trung tâm thương mại.
Không hề thấy xót tiền.
Ví dụ như, một bộ bình sữa cho em bé, 10.999 tệ.
Tôi: "Mua!"
Quần áo cho em bé, 5.999 tệ.
Tôi: "Mua mười bộ!"
Sữa bột, tã giấy các loại cho em bé.
Tôi càng chọn loại đắt nhất, chất đầy vào giỏ hàng.
Chẳng mấy chốc, giỏ hàng đã đầy ắp không còn chỗ chứa.
Hoắc Tuân không những không có ý kiến gì, ngược lại còn nghiêm túc hơn cả tôi.
Anh cẩn thận xem xét nơi sản xuất của sữa bột.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, tôi mím môi.
Chắc hẳn khi làm bố, anh sẽ rất dịu dàng, chỉ tiếc là, đứa con này của tôi, đã định sẵn sẽ không có một gia đình hạnh phúc.
Tôi cúi đầu xoa chiếc bụng chưa lộ rõ, có chút tiếc nuối nghĩ thầm.
Hoắc Tuân xem xong sữa bột, quay đầu lại thấy tôi đang buồn bã, tay lại còn ôm bụng, lập tức lo lắng đi tới, cúi đầu hỏi tôi: "Sao vậy em? Không khỏe à?"
Nghe giọng điệu quan tâm của anh, tôi cười khổ lắc đầu.
"Không có, con vẫn khỏe mà."
"Ồ, vậy thì tốti, có phải mệt rồi không? Hay là ngồi nghỉ một lát, anh đi mua đồ uống cho em nhé."
Hoắc Tuân dìu tôi ngồi xuống ghế.
Nhìn hành động cực kỳ dịu dàng của anh, tôi không khỏi ghen tị.
Liễu Tuyết Nghiên thật tốt số.
Nhưng nghĩ lại, có ghen tị cũng vô ích, trân trọng hiện tại mới là tốt nhất.
Tôi vực lại tinh thần, cười gật đầu: "Được ạ, em muốn uống cà phê!"
Nhưng lời vừa nói ra đã bị Hoắc Tuân phản bác.
"Uống cà phê gì chứ, uống sữa đúng không? Anh biết rồi, em ngồi đây đợi một lát nhé."
Nói xong, Hoắc Tuân tự mình quyết định rồi quay người bỏ đi.
Tôi: "..."
Vậy còn hỏi tôi làm gì.
Tôi bĩu môi, có chút bất mãn.
Nhưng thấy anh chủ động đi mua cho tôi, lòng vẫn có chút vui vẻ.
Tôi nhìn bóng lưng anh xa dần, cũng không suy nghĩ nhiều.
Vốn nghĩ chỉ mất khoảng mười phút, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng không ngờ, giây tiếp theo, tôi lại thấy Liễu Tuyết Nghiên xuất hiện ở cửa.