Tiền Chênh Lệch Của Tình Yêu - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Không muốn anh nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của mình.


Vốn nghĩ lời đã nói đến mức này, anh hẳn sẽ hài lòng với sự biết điều của tôi.


Sẽ quay người rời đi.


Nhưng tôi không ngờ, Hoắc Tuân lại thở dài một hơi.


Anh đi đến ngồi bên giường tôi, ngón tay thon dài kéo chăn của tôi xuống.


Đối diện với đôi mắt đỏ hoe của tôi, anh dịu dàng giải thích: "Lần này không có thai, thì lần sau có là được."


"Hơn nữa, ai nói với em là anh có 'Ánh trăng sáng'?"


"Em nghe mấy lời đồn nhảm này từ đâu vậy?"


Nói đến đây, Hoắc Tuân rất không hiểu, còn nói trong lúc tôi hôn mê, tôi cứ lẩm bẩm mãi, nào là Liễu Tuyết Nghiên, nào là "ánh trăng sáng".


Khiến anh nghe mà ngớ cả người.


Còn bảo là anh bị bác sĩ trêu rằng giới trẻ các người chơi trội thật, làm anh ngượng chín cả mặt.


Nghe anh lại phủ nhận, tôi chớp chớp mắt, không nhịn được hỏi anh.


"Nhưng lúc đầu anh tìm chim hoàng yến, chẳng phải là dùng ảnh chụp nghiêng của Liễu Tuyết Nghiên sao."


"Hơn nữa, em còn tìm thấy trong phòng sách của anh bức ảnh chụp chung của anh và Liễu Tuyết Nghiên, mặt sau còn viết một dòng chữ, 'Càng là khách kinh hồng chốn nhân gian, càng là người không thể có được'."


"Nói cách khác, chẳng phải là thích, nhưng không thể có được sao?"


"Không phải chính là ý nghĩa của 'ánh trăng sáng' sao?"


Mặc dù nói ra điều này tôi vẫn không khỏi ghen tuông trong lòng.


Có lẽ thấy tôi nói có lý có cứ.


Hoắc Tuân sững người vài giây.


Anh nhíu mày nhớ lại một lúc rồi mới giải thích cho tôi.


"Em hiểu lầm rồi, anh và Liễu Tuyết Nghiên là bạn cùng trường đại học, cùng khoa, lúc tốt nghiệp cô ấy tìm mọi người chụp ảnh chung, cũng tìm cả anh, anh nghĩ mọi người đều chụp rồi, nên cũng không từ chối."


"Sau này lúc tốt nghiệp cô ấy tặng anh tấm ảnh này, anh tưởng cô ấy không cần nữa, cũng không nghĩ nhiều, cứ giữ lấy thôi."


"Anh còn chưa xem kỹ, hoàn toàn không phát hiện ra cô ấy viết chữ ở mặt sau."


Nghe anh giải thích.


Tôi nhíu mày, có chút nguôi ngoai.


"Được rồi, chuyện tấm ảnh có thể giải thích như vậy, vậy còn tấm ảnh chụp nghiêng mà anh dùng để tìm chim hoàng yến thì sao, chẳng lẽ không phải là ảnh của Liễu Tuyết Nghiên à?"


"Em làm gì có tóc dài như vậy."


"Em vẫn luôn để tóc ngắn ngang vai mà."


Để chứng minh, tôi còn cố tình túm tóc mình huơ huơ trước mặt Hoắc Tuân.


Vốn nghĩ điểm này Hoắc Tuân sẽ có chút chột dạ.


Nhưng không ngờ, Hoắc Tuân lại cười véo mũi tôi một cái.


Anh nói: "Đó là do em không nhớ thôi, trước đây anh đến trường em diễn thuyết, đúng lúc em tham gia cuộc thi Thập đại ca sĩ, lúc đó em đội tóc giả, một mái tóc vàng óng ả, cùng với giọng hát như thiên thần, thật sự khiến người ta mê mẩn không rời mắt được."


Nghe anh nói vậy, tôi nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ lại.


Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, tôi tham gia các cuộc thi ca hát nhiều không đếm xuể.


Trang phục, kiểu tóc mỗi lần có thể hơi khác một chút.


Tôi cũng không để ý nhiều.


Không để ý thì tất nhiên là không nhớ.


Nhưng anh nói vậy.


Tôi lại nhớ ra rồi.


Lúc đó nghe nói giải nhất có tiền thưởng một vạn tệ, nên tôi đã dốc hết sức mình để trang điểm, cố gắng giành giải nhất.


Vì vậy mới đặc biệt chi tiền mạnh tay mua tóc giả.


Tôi nhớ bộ tóc giả đó tôi chỉ đội một lần, rồi bán lại trên một ứng dụng đồ cũ.


Sau đó thì hoàn toàn quên mất chuyện này.


Hơn nữa bây giờ nhìn kỹ lại.


Góc nghiêng đó, cũng có thể nói là góc nghiêng của tôi.


Sau khi biết người anh thích trước giờ vẫn luôn là tôi, tôi không kìm được vui sướng, ôm cổ anh, hôn chụt một cái thật kêu: "He he, xem ra là em hiểu lầm anh rồi."


Thấy tôi ôm cổ anh, Hoắc Tuân giữ eo tôi, cười như không cười nhìn tôi: "Hiểu lầm anh rồi phải không? Vậy em có phải nên xin lỗi anh không?"


Tôi thành khẩn gật đầu.


"Ừm, vậy anh muốn em xin lỗi thế nào?"


Thấy tôi biết điều như vậy, Hoắc Tuân rất hài lòng xoa eo tôi, cười mờ ám: "Vài ngày nữa em sẽ biết."


Nhìn nụ cười gian tà trên môi anh.


Tôi: "..."


Cứ cảm thấy có điềm chẳng lành!


15.


Sự thật cũng gần như tôi nghĩ.


Sau khi "bà dì" của tôi đi, Hoắc Tuân bắt tôi phải "xin lỗi" tới tấp.


Xin lỗi trên sofa.


Xin lỗi trong bếp.


Trong phòng tắm càng phải xin lỗi lia lịa.


Sau khi xin lỗi mấy chục lần, chân tôi mềm nhũn, phải vịn vào bàn ăn, quay lại cố gắng thương lượng với Hoắc Tuân.


"Chuyện đó... Em nghĩ, thành ý xin lỗi của em chắc là đủ rồi, thật đấy."


"Xin lỗi nữa, em sắp mất mạng luôn rồi."


Bắp chân tôi mềm đến mức run bần bật.


Thấy giọng tôi cũng run run, Hoắc Tuân ôm eo tôi, động tác nhẹ đi một chút, ghé vào tai tôi nói: "Số lần thì đủ rồi, nhưng thành ý thì chưa đủ."


Tôi rất thắc mắc.


Nắm lấy bàn tay đang gây rối khắp nơi của anh, hỏi: "Vậy thế nào mới tính là đủ thành ý?"


"Đương nhiên là — có một em bé rồi."


Hoắc Tuân nắm lấy cả hai tay tôi.


Ôm tôi một mạch về phòng.


Đêm đó, tôi chỉ cảm thấy mình như một chiếc bánh kếp.


Bị lật qua lật lại, "rán" đến mức hai mặt đều vàng ươm giòn rụm.


Bị người ta nuốt trọn trong vài miếng.


16.


May mà trời không phụ lòng người.


Hai tháng sau.


Tôi mang thai.


Nhìn que thử thai hai vạch rõ ràng.


Tôi vội vã cầm que chạy vào phòng sách của Hoắc Tuân, đưa cho anh xem.


"Lần này em mua loại mới nhất, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?"


Thấy tôi vào, lại còn nói chuyện này, Hoắc Tuân vốn đang họp lập tức qua loa buông một câu "Hôm nay đến đây thôi", rồi vội vã kết thúc cuộc họp.


Anh đột ngột đứng bật dậy, cầm lấy que thử thai trong tay tôi, nhìn kỹ.


Ánh mắt vô cùng nghiêm túc.


Người không biết còn tưởng anh đang xem hợp đồng hàng trăm tỷ.


Nhìn ánh mắt đặc biệt nghiêm túc của anh, tôi lại có chút chột dạ.


Dù sao thì mấy hôm trước tôi còn lén anh ăn kem.


Liệu có phải vì ăn kem nên lại gây ra chuyện nhầm lẫn như lần trước không.


Nghĩ đến đây, tôi chọc chọc Hoắc Tuân.


"Cái đó..."


Cũng có thể không chính xác lắm.


Nhưng lời tôi chưa kịp nói ra, đã thấy Hoắc Tuân ngẩng đầu nhìn tôi, vỗ đùi một cái: "Hỏng rồi, mấy hôm trước em lại lén ăn kem phải không? Liệu có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không?"


"Đi, mau đến bệnh viện!"


Nói xong liền kéo tôi ra ngoài.


Nhìn ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng dành cho tôi, tôi không kìm được mà cười một tiếng.


Lẽ nào đây là cảm giác được người ta nâng niu trong lòng bàn tay sao?


Cảm giác thật tuyệt.


17.


Đến bệnh viện, Hoắc Tuân đưa tôi qua khoa tiêu hóa trước.


Sau khi làm một vài kiểm tra.


Bác sĩ đề nghị chúng tôi sang khoa sản xem thử.


Siêu âm xong, Hoắc Tuân dán mắt vào  tờ phiếu kết quả, như đối mặt với kẻ thù mà xem xét cẩn thận.


Sau khi thấy rõ trên đó đúng là tên của tôi, Khương Thấm Thấm, phía sau chẩn đoán viết đã mang thai một tháng, anh mới vui mừng ôm chầm lấy tôi: "Tốt quá rồi, chúng ta có con rồi."


Nhìn anh, người vốn lạnh lùng, lại vui như một đứa trẻ, tôi không kìm được mà ôm lấy lưng anh, cũng bật cười.


Tốt quá rồi.


Cuối cùng cũng không phải là mừng hụt.


18.


Sau khi tôi mang thai, Hoắc Tuân bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của chúng tôi.


Vì sợ tôi phải chịu thiệt thòi, nên rất nhiều việc anh đều tự tay làm.


Mua sắm như thể tiền là lá mít.


Vung ầm ầm, mua tới tấp.


Tôi nhìn mà thèm thuồng.


Thế là vào một ngày nọ, tôi thực sự không nhịn được, lén lút thổi gió bên tai anh:


"Chồng ơi, em nghĩ em cũng có thể giúp mua một vài thứ, một mình anh làm hết thì vất vả quá, em xót."


Có lẽ thấy tôi dịu dàng như vậy.


Hoắc Tuân suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ tôi ở nhà một mình quá buồn chán, nên cũng đồng ý.


Nhưng anh sợ tôi mệt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu em buồn chán, cũng có thể mua một ít đồ nội thất trang trí nhà cửa."


Thấy anh đồng ý nhanh như vậy, tôi không kìm được mà cong môi.


"Dạ! Cảm ơn chồng ạ."


Thấy tôi vui vẻ cảm ơn, Hoắc Tuân nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.


Nhưng cũng không nghĩ nhiều, ôm tôi đi ngủ.


Mãi cho đến mấy ngày sau.


Hoắc Tuân nhìn thấy trong nhà có thêm mấy món đồ trông rất rẻ tiền, liền hỏi tôi.


"Đây là cái đèn bàn em bỏ ra 9.999 tệ mua sao?"


"Còn cái này, là cái bình hoa em mua với giá 12.999 tệ?"


"Còn nữa, đây chẳng lẽ là tấm thảm em chi bộn tiền, 59.999 tệ để mua?"


Hoắc Tuân không thể tin nổi nhìn tấm thảm trên sàn còn hơi xù lông.


Ánh mắt chấn động.


Thấy vẻ mặt vô cùng khó tin của anh, tôi chột dạ gãi đầu.


"Chuyện đó, anh không biết đâu... cái đèn này, là em mua ở chợ đồ cổ, hàng đấu giá, quý lắm, nhiều người muốn mà không được, là do ông chủ thấy em thành tâm nên mới bán cho em đó."


"Đúng rồi, cái bình hoa này, hình như là từ thời Càn Long, em phải nhanh tay lắm mới giành được đó."


"Còn tấm thảm này... anh đừng thấy nó trông bình thường, thậm chí còn hơi xù lông, nhưng đây là loại thảm thủ công em đặc biệt mua đó, nghe nói nhà nào mua tấm thảm này, đều đông con nhiều phúc."


Tôi tròn mắt nói dối trắng trợn.


Vốn nghĩ lời nói dối này của tôi rất hoang đường, nhưng không biết câu nào đã làm anh vui lòng, chỉ thấy Hoắc Tuân bỗng nhiên bật cười.


Nhìn tấm thảm, mày mắt giãn ra vài phần: "Ra là vậy, thôi được rồi."


Thấy anh tin rồi, con người nhỏ bé trong lòng tôi nhảy múa điên cuồng.


U la la.


Quỹ đen lại thêm một khoản.


19.


Thời gian thấm thoắt thoi đưa.


Sau năm năm kết hôn với Hoắc Tuân.


Tôi dẫn theo cậu con trai bốn tuổi ra chợ một chuyến.


Khi trở về, Hoắc Tuân thấy cậu con trai bình thường không thích ăn bắp cải đang ngồi trên bàn ăn rau một cách nghiêm túc.


Không kìm được tò mò hỏi con trai: "Hôm nay sao thế con, lại thích ăn bắp cải vậy?"


Thấy Hoắc Tuân hỏi vậy, Tiểu Hoắc Thẩm bưng bát, nghiêm túc nhìn bố: "Bố ơi, hóa ra bắp cải năm mươi tệ một cân! Một ít thế này thôi đã ba trăm tệ rồi, mẹ nói đắt như vậy, không được lãng phí đâu ạ."


Tiểu Hoắc Thẩm nói xong, còn nghiêm túc chỉ vào các món ăn trên bàn cho Hoắc Tuân xem.


"Còn ớt xanh này, một trăm tệ một cân, củ cải này, ba trăm tệ một cân."


"Mẹ nói, những thứ này đều là rau trồng thủ công, rất bổ dưỡng, bảo con ăn nhiều một chút."


"Bình thường mẹ còn không nỡ ăn đồ đắt thế này, chỉ ăn thịt bò ba mươi tệ một cân thôi."


Nghe Tiểu Hoắc Thẩm nghiêm túc nói.


Hoắc Tuân quay đầu lại, liếc nhìn tôi đang ngấu nghiến ăn thịt bò.


Không kìm được mà bật cười.


Có một người vợ thích ăn tiền chênh lệch như vậy, thật không biết phải nói gì cho phải.


Nhưng...


Con trai lại chịu ăn rau, hình như cũng là chuyện tốt nhỉ?


(Hoàn)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo