Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Thấy cô ta đột ngột xuất hiện, tôi kinh ngạc mở to mắt.
Thấy thái độ này của tôi, Liễu Tuyết Nghiên cũng không giận, chỉ điềm tĩnh cười.
Cô ta vuốt nhẹ mái tóc dài, chậm rãi đi về phía tôi, mỗi bước đều mang tư thế của người chiến thắng.
Đến khi cách tôi ba bước chân, cô ta đột nhiên dừng lại, từ trên cao nhìn xuống tôi, nói: "Cô chính là con chim hoàng yến mà Hoắc Tuân bao nuôi trong thời gian tôi ở nước ngoài?"
"Ngoại hình quả thực có đôi nét giống tôi."
"Nhưng bây giờ tôi đã trở về, cô nên hiểu, kẻ thay thế mãi mãi chỉ là kẻ thay thế, không bao giờ bì được với chính chủ."
"Nếu tôi là cô, bây giờ sẽ biết điều mà thu dọn đồ đạc, rời khỏi Hoắc Tuân."
Nghe giọng điệu vênh váo như ra lệnh của cô ta, tôi hơi khó chịu, theo phản xạ muốn cãi lại vài câu.
Nhưng vắt óc suy nghĩ một hồi, lại bỗng phát hiện ra tôi chẳng có gì để tranh cãi với cô ta cả.
Những gì cô ta nói đều là sự thật, đều là những điều khiến tôi canh cánh trong lòng.
Chính chủ đã trở về, tôi, một kẻ giả mạo, tất nhiên phải rút lui.
Tôi đứng dậy, nhìn xe đẩy đầy ắp trước mặt, có chút tiếc nuối.
Những thứ này, xem ra không mang đi được rồi.
Tôi đưa tay, định đẩy xe qua một bên để đi ra ngoài.
Nhưng không ngờ, tôi vừa mới đặt tay lên tay cầm của xe đẩy, giây tiếp theo, Liễu Tuyết Nghiên đang đứng đó bỗng nhiên ngã xuống đất.
Ngón tay sơn móng màu hồng không thể tin nổi chỉ vào tôi: "Tôi chỉ tò mò muốn xem bạn gái mới của anh Hoắc Tuân trông thế nào thôi, hoàn toàn không có ác ý gì, sao cô lại lấy xe đẩy đâm tôi?"
Nhìn màn kịch thần sầu của cô ta.
Tôi: "???? "
Cái quái gì vậy?
Tôi lấy xe đẩy đâm cô ta lúc nào?
Tôi ngơ ngác nhìn cô ta.
Vừa định hỏi cô ta tại sao lại vu oan hãm hại tôi, nhưng chưa kịp mở miệng, giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Tuân vang lên ở cửa.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói có phần tức giận ấy, lòng tôi chùng xuống.
Toi rồi.
Lần này toi thật rồi.
12.
Nhưng tôi vẫn theo phản xạ muốn giải thích một chút.
"Chuyện đó, em không có."
"Em chỉ muốn đẩy xe ra để đi thôi."
"Em với cô ta không thù không oán, tại sao phải lấy xe đâm cô ta chứ."
Tôi nhỏ giọng tự bào chữa cho mình.
Nhưng chính tôi cũng biết, điều này thật khó để người khác không nghĩ là tôi đang ngụy biện.
Dù sao thì trong mắt người ngoài, cảnh tượng quả thật rất giống tôi cố ý lấy xe đâm cô ta.
Liễu Tuyết Nghiên cũng rất biết nắm bắt thời cơ, lập tức rưng rưng nước mắt nhìn Hoắc Tuân, đáng thương dùng kế lấy lùi làm tiến.
"Anh Hoắc Tuân, cô ấy nói không sai, là do em không cẩn thận tự đứng không vững nên bị ngã thôi."
"Thật sự không phải cô ấy cố ý lấy xe đâm em đâu."
Nghe Liễu Tuyết Nghiên nói, tôi cảm thấy thái dương mình giật thình thịch.
Một ngọn lửa vô danh xộc thẳng lên đầu.
Mẹ nó.
Đúng là một màn "trà xanh" thượng hạng.
Tôi há miệng, tức giận định phản bác, nhưng giây tiếp theo, đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Hoắc Tuân vang lên: "Đủ rồi."
Nghe thấy giọng nói có phần mất kiên nhẫn của anh, tôi mím môi.
Bỗng cảm thấy mình thật nực cười.
Một bên là tôi.
Một bên là "ánh trăng sáng" mà anh hằng mong nhớ.
Ai mà chẳng thiên vị "ánh trăng sáng" chứ.
Dù tôi có mọc trăm cái miệng, có nói anh cũng chẳng muốn nghe.
Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu, ngay lúc tôi nghĩ Hoắc Tuân sẽ vì "ánh trăng sáng" của anh mà chỉ trích tôi nặng nề.
Thì lại nghe thấy Hoắc Tuân quay sang nhìn Liễu Tuyết Nghiên, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn.
"Cô tự ngã thì cứ ngã đi, chuyện vô vị như vậy có cần phải nói trước mặt tôi không?"
"Tôi cũng không muốn nghe."
Nói xong, anh dịu dàng ôm lấy eo tôi.
Giọng nói mềm đi: "May mà không làm em bị thương."
Thấy anh bênh vực mình, tim tôi bất giác đập thình thịch không ngừng.
Nhưng tôi nghĩ.
Có lẽ anh chỉ sợ tôi suy nghĩ nhiều, làm tổn thương đến con của anh thôi.
13.
Tôi nghĩ như vậy.
Người khác cũng khó mà không nghĩ như vậy.
Dù sao thì Liễu Tuyết Nghiên cũng không thể tin được, rõ ràng cô ta mới là "ánh trăng sáng" mà Hoắc Tuân không thể có được, tại sao cô ta chỉ ra nước ngoài một thời gian mà anh đã thay lòng đổi dạ.
Cô ta không tin.
Khẳng định Hoắc Tuân chắc chắn chỉ vì quan tâm đến việc tôi mang thai con của anh nên mới bênh vực tôi.
Vì vậy, ngay lúc Hoắc Tuân đưa tôi rời khỏi cửa hàng, quay lưng về phía cô ta, cô ta đột nhiên lao đến bên cạnh tôi.
Nói vào tai tôi một cách đầy âm u: "Hoắc Tuân chỉ vì cô mang thai con của anh ấy nên mới bênh vực cô thôi, nếu cô không còn đứa con này, anh ấy sẽ không bao giờ bênh vực cô nữa!"
Nghe thấy câu nói này, mí mắt phải của tôi giật liên hồi, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an.
Nhưng chưa kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, tôi thấy Liễu Tuyết Nghiên đẩy mạnh tôi một cái.
Dưới lực đẩy mạnh mẽ, tôi ngã nhào về phía trước, mông đập mạnh xuống đất.
Gần như ngay lập tức, tôi cảm thấy bụng dưới đau dữ dội, kèm theo đó là cảm giác thứ gì đó ẩm ướt trào ra.
Tôi bất giác ôm bụng, nhìn Hoắc Tuân đang lao về phía mình.
Tôi không khỏi nghĩ:
Lần này con mất rồi.
Có phải anh sẽ không bảo vệ tôi nữa không.
14.
Vì cơn đau dữ dội, tôi không chịu nổi mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Thấy tôi tỉnh lại, bác sĩ khám qua cho tôi, giọng điệu ôn hòa hỏi: "Còn cảm thấy không khỏe ở đâu không?"
Nghe giọng điệu đặc biệt khoan dung của bác sĩ, tôi cắn chặt môi.
Cơ thể của mình tôi hiểu rõ nhất.
Chảy nhiều máu như vậy, đứa bé chắc chắn không giữ được rồi.
Nhưng tôi vẫn không kìm được mà ôm hy vọng hỏi: "Đứa bé... còn không ạ?"
Có lẽ thấy tôi vừa tỉnh lại đã hỏi câu này, bác sĩ nhìn tôi một lúc rồi thở dài: "Không."
Nghe thấy câu trả lời đã đoán trước, tôi cụp mắt xuống, kìm nén vị chua chát dâng lên trong cổ họng.
Tôi biết mà.
Biết mà ...
Chắc chắn không giữ được rồi.
Thảo nào Hoắc Tuân cũng không còn ở đây.
Tôi nhìn ra cửa, không kìm được nỗi buồn.
Nhưng tôi chưa buồn được mấy giây, giây tiếp theo, đã thấy Hoắc Tuân bước vào.
Nhìn anh xách một đống đồ ăn vặt vào.
Tôi: "?"
Sao anh còn quay lại?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, bác sĩ liếc tôi một cái, thẳng thắn nói: "Không có đứa bé nào cả, cô vốn dĩ không có thai, chỉ là kinh nguyệt bị trễ, bị đẩy một cái, niêm mạc bong ra sớm hơn, dẫn đến chảy máu.”
"Hơn nữa, bình thường cô cũng hay bị đau bụng kinh phải không?"
Nghe bác sĩ nói vậy.
Tôi: "!!!!!!!!!!"
"Cái gì? Không thể nào? Nhưng tôi đã dùng que thử thai, còn đến bệnh viện kiểm tra, đều cho thấy tôi có thai mà."
Thấy tôi nói vậy, bác sĩ nhíu mày, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp giải thích.
"Lúc cô thử thai có phải đã ăn bánh trứng không?"
Tôi: "Hình như có..."
Thấy tôi thừa nhận, bác sĩ lập tức hiểu ra, gật đầu: "Vậy đúng rồi, ăn nhiều bánh trứng có thể khiến phụ nữ có trạng thái mang thai giả."
"Còn việc cô đi kiểm tra ở bệnh viện, có thể là đã cầm nhầm phiếu kết quả của người khác."
"Vì tôi đã xem tờ phiếu đó và kiểm tra lại cho cô, cô không hề bị đa nang, cô hoàn toàn bình thường."
Bác sĩ nói một lèo, rồi nhận một cuộc điện thoại và rời đi.
Phòng bệnh không còn tiếng của bác sĩ, lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tôi và Hoắc Tuân, người nãy giờ vẫn im lặng.
Nhìn gương mặt tuấn tú im lặng của Hoắc Tuân, tôi vò góc chăn, giọng nói cứng ngắc: "Anh biết rồi đó, em không có thai."
“”Ánh trăng sáng”' của anh đã về, anh cũng không cần quan tâm đến em nữa đâu."
Nói xong tôi kéo chăn trùm kín đầu.