Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày thi đại học, thời tiết vô cùng oi bức, tiếng ve kêu ồn ào như muốn lật tung cả mùa hè. Khi Hứa Hàm bước vào phòng thi, cô cố ý liếc nhìn về phía phòng thi của Ngụy Huân, chỉ thấy trong dòng người nhốn nháo, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Đề văn của môn Ngữ văn là "Về ký ức tuổi thanh xuân", Hứa Hàm cầm bút, ngẩn người nhìn chằm chằm vào tờ giấy thi rất lâu. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh: Ánh nắng bên bàn bóng bàn, bóng lưng ở phía sau, giao diện QQ sáng đèn lúc nửa đêm, sự im lặng trong văn phòng, và cái ôm mà cô đã tự tay đẩy ra... Nhưng cuối cùng, cô chỉ viết những câu chung chung, về tình bạn, về sự phấn đấu, về những "tiếc nuối không thành".
Khi thi môn tiếng Anh cuối cùng, ngoài cửa sổ trời đổ mưa, tí tách, gõ vào cửa kính, như đang đếm ngược. Khoảnh khắc chuông nộp bài vang lên, toàn bộ trường thi đều sôi sục, có người la hét, có người ném sách, có người ôm bạn học khóc nức nở. Hứa Hàm ngồi vào chỗ của mình, nhìn tờ giấy thi bị thu đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, như bị khoét đi một mảng.
Bước ra khỏi phòng thi, mưa đã tạnh, không khí thoang thoảng mùi đất ẩm. Cổng trường chật cứng người, phụ huynh cầm hoa tươi, bạn học ôm nhau, tiếng máy ảnh vang lên không ngớt. Hứa Hàm nhìn thấy Ngụy Huân và cô bạn mới chuyển đến đứng cách đó không xa, cô bạn học mới chuyển đến mỉm cười đưa cho anh một chai nước, anh nhận lấy, nhưng không uống, chỉ nhìn vào đám đông, ánh mắt mờ mịt.
Ánh mắt của bọn họ ngắn ngủi chạm nhau trong không trung, giống như hai ngôi sao băng lướt qua nhau. Hứa Hàm là người dời ánh mắt trước, quay người đi về phía mẹ, trên mặt nặn ra một nụ cười: "Mẹ, con thi xong rồi."
Buổi tiệc tốt nghiệp được tổ chức sau một tuần, tại một quán KTV. Hứa Hàm vốn không muốn đi, bị bạn bè cứng rắn kéo đến. Trong phòng hát ánh đèn mờ ảo, âm nhạc inh tai nhức óc, có người đang hát, có người đang uống rượu, có người đang ôm nhau khóc trong góc.
Ngụy Huân đến rất muộn, bên cạnh không có cô bạn học mới chuyển đến. Anh mặc áo phông trắng đơn giản, tóc cắt ngắn, trông gầy đi một chút. Anh vừa bước vào, phòng hát ồn ào im lặng trong vài giây, rồi lại trở lại náo nhiệt, chỉ là ánh mắt mọi người nhìn anh đều mang theo một ý vị khó nói, nghe nói anh và cô bạn mới chuyển đến đã chia tay sau kỳ thi đại học, không ai biết lý do.
Hứa Hàm ngồi trên ghế sofa trong góc, ôm một ly nước hoa quả, nhìn Ngụy Huân bị các bạn nam kéo đi uống rượu. Anh uống hết ly này đến ly khác, hai hàng chân mày nhíu chặt, như đang tranh giành với ai đó. Có bạn nữ đến nói chuyện với anh, anh chỉ lắc đầu, ánh mắt hướng về phía Hứa Hàm, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Buổi tiệc đi được nửa chừng, có người đề nghị "Mỗi người nói một câu muốn nói nhất với một người nào đó". Đến lượt Hứa Hàm, cô đứng dậy, cầm micro, im lặng vài giây, rồi cười nói: "Chúc mọi người tiền đồ như gấm, giang hồ tái kiến."
Không chỉ đích danh ai, cũng không nói những lời chưa nói ra kia. Cô nhìn thấy tay Ngụy Huân đang cầm ly rượu dừng lại một chút, rồi ngửa đầu, uống ly rượu một hơi cạn sạch.
Khi tan tiệc, ngoài trời lại đổ mưa. Mọi người chia tay ở cửa KTV, trao đổi thông tin liên lạc, nói "nhất định phải thường xuyên liên lạc". Hứa Hàm cầm ô, chuẩn bị đi, thì bị Ngụy Huân gọi lại.
"Hứa Hàm." Anh đứng trong mưa, mái tóc bị ướt, dính vào trán, ánh mắt dưới ánh đèn đường trông đặc biệt sáng, "Chúng ta... Có thể nói chuyện một chút không?"
Bàn tay cầm cán ô của Hứa Hàm siết chặt, nước mưa theo mép ô rơi xuống, bắn tung tóe dưới chân. Cô nhìn anh, đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, trong khu vườn nhỏ đầy lá phong ấy, cô cũng đã từng đứng trước mặt anh như vậy, chờ đợi một câu trả lời.
"Không còn gì để nói nữa đâu." Cô nghe thấy giọng nói của mình, bình tĩnh như một vũng nước tù, "Ngụy Huân, tất cả đã kết thúc rồi."
Đôi môi Ngụy Huân mấp máy, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ gật đầu một cái, lùi lại một bước, đứng lại trong mưa: "Vậy... Cậu giữ gìn sức khoẻ nhé."
"Cậu cũng vậy." Hứa Hàm quay người, cầm ô bước vào màn mưa, không quay đầu lại.
Tiếng mưa rất lớn, che đi những động tĩnh phía sau. Cô không biết Ngụy Huân có đang nhìn bóng lưng của mình không, không biết anh có muốn nói gì không, cũng không muốn biết nữa. Có những câu chuyện, đến lúc phải kết thúc, cứ dây dưa, chỉ càng thêm khó coi.
Mùa hè năm đó, Hứa Hàm nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học ở miền nam. Trước khi đi nhập học, cô quay lại trường cấp ba một chuyến, tòa nhà dạy học đang được sửa chữa, bàn bóng bàn ở sân vận động đã bị dỡ bỏ, thay vào đó là một hàng cây ngô đồng mới trồng. Cô đứng ngoài cửa sổ lớp học cũ, nhìn vào bên trong trống vắng, bàn ghế bị chuyển ra hành lang, phủ một lớp bụi.
Cô lấy ra quả bóng bàn bị ép biến dạng từ trong cặp sách, nhẹ nhàng đặt lên bệ cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào, trên bề mặt quả bóng phản chiếu những tia sáng li ti, giống hệt như những vì sao trong mắt Ngụy Huân năm lớp 10.
Cô biết, mùa hè này đã kết thúc. Câu chuyện của cô và Ngụy Huân, cũng đã hoàn toàn kết thúc. Những ngọt ngào, đau thương, giả vờ, che giấu, đều sẽ bị niêm phong trong tòa nhà dạy học sắp được sửa chữa này, cùng với tiếng ve kêu, bụi phấn, bảng đếm ngược, trở thành quá khứ không bao giờ quay lại được nữa.
Chỉ là khi đó cô còn không biết, có những ký ức, giống như quả bóng bàn trên bệ cửa sổ, dù bị lãng quên trong góc, cũng sẽ luôn vào một khoảnh khắc vô tình nào đó, được ánh nắng chiếu sáng, nhắc nhở bạn đã từng có một mùa hè như vậy, một người như vậy, đã từng khiến bạn cười rạng rỡ hơn ánh nắng, khóc lớn hơn cả tiếng mưa.