Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Hậu là thầy tốt, là bạn hiền của ta.
Hôm nay, ta thấy một người chân chính phải bước một chân vào biển khổ.
Thân thể của Lưu Hầu tuyển rất thấp, tư thế thỉnh an lại có vẻ vô cùng hèn mọn.
“Tham kiến Khánh Tần nương nương.”
Ta bảo nàng đứng dậy,nàng vẫn luôn nghiêng đầu không dám nhìn thẳng ta, chắc là đã từng nghe những lời đồn đại kia, sợ ta tới hưng sư vấn tội.
Ta là một người đàn bà hay ghen.
56
Ta không tới tay không, mà mang theo chút lễ mọn.
Hơn nữa, ta hiền lành, người trong cung đều nói ta vừa hiền lành vừa tốt tính, Lưu Hầu tuyển cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nhìn về phía ta.
Ta giật mình.
Nàng rất giống ta, nhưng tuổi của ta nhỏ hơn nàng, có lẽ nên nói ta giống nàng?
Đôi mắt của nàng có hình dạng giống của ta, chỉ là màu mắt đậm hơn nhiều, lại có thêm chút sắc bén thâm thúy. Mà ngũ quan của nàng cũng giống ta đến bảy tám phần, nhưng chóp mũi của ta nhỏ và tròn vểnh lên một chút, mũi của nàng lại vừa thẳng vừa cao, ngũ quan lớn hơn.
Cái không giống nhất là đôi môi, môi trên của ta mỏng, môi dưới dày, chóp môi rõ ràng, mà nàng là môi mỏng lãnh đạm.
Cái này khiến cho nàng khi không cười toát ra một tia khắc khổ.
Mà ta, giống như… cô gái ngốc nhà địa chủ.
Ta nhìn nàng, nàng cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt đen láy làm lòng ta lộp bộp một chút.
Nàng đột nhiên cười: “Hóa ra khuôn mặt ta và nương nương thật sự rất giống.”
Nàng giống như ta đã trưởng thành.
Ta ngồi cùng với Lưu Hầu tuyển trên đệm mềm, đệm mềm kia rất giống như lót giường trong nhà khi ta còn bé, hơi thô ráp, lại khiến ta nhớ đến mẹ và huynh trưởng. Đặc biệt là vải dệt trên người Lưu Hầu tuyển, hình như khi ta tiến cung cũng mặc một bộ giống thế này, nhưng ta mặc màu lam nhạt, còn nàng mặc màu xanh lá sen.
Khi nói chuyện phiếm, ta cũng biết cha của chúng ta đều là quan huyện, thậm chí nơi họ quản lý chỉ cách nhau không quá hai mươi dặm.
Trùng hợp quá! Thật trùng hợp quá đi!
Ta giật mình đến nỗi, trong một khoảnh khắc không giữ lễ nghĩa, đôi mắt trợn tròn, miệng há to.
May mà Ôn Cẩn ho nhẹ nhắc nhở ta, ta mới hoàn hồn, ngại ngùng mà sờ tay lên chóp mũi.
Mỗi lần ta ngại ngùng thì đều sờ lên chóp mũi, sau đó ánh mắt quét đến người bên cạnh, giống như một con chuột nhỏ trộm mỡ, có lẽ là nghịch ngợm đáng yêu, Lý Quân Khoát thấy ta như vậy đều véo mặt của ta, kéo thành một chiếc bánh.
Ta lại ngẩng đầu, phát hiện Lưu Hầu tuyển đang nhìn ta.
Biểu tình vô cùng chuyên chú, lại giống như đang nghĩ gì đó.
“Nếu ta tiến cung sớm một chút…”
Nàng không nói tiếp, bởi vì âm thanh vang dội ngoài cửa cắt ngang lời nàng.
“Nương nương, tiểu chủ, Hoàng Thượng tới.”
57.
Hoàng Thượng tới!
Một tiếng sấm sét nơi đất bằng, nổ đến nỗi Lạc Hoàn Các vội vàng tóe ra ánh lửa, mấy cung nhân rải rác cũng vội vàng di chuyển
Lưu Hầu tuyển chưa từng gặp Hoàng Đế gần đến vậy, lộ ra nét mặt vô cùng sợ hãi, giống như là dùng khả năng học hỏi cả đời để hành lễ một cách tiêu chuẩn.
Ta cũng bị cảm nhiễm bởi loại cảm xúc này, thiếu chút nữa thì dập đầu với Lý Quân Khoát.
Lý Quân Khoát ở bên ngoài luôn luôn bày ra cái vẻ của quân vương, ít khi cười nói, khí lạnh đến tận đuôi mày, nhưng thấy dáng vẻ đầu gối run rẩy của ta, cũng không nhịn được, rầu rĩ mà ho khan một tiếng.
Ta nâng mi, hắn cười như không cười mà nhìn xuống đối với ta.
Sợ cái gì chứ!
Đôi mắt kia hình như đang nói chuyện.
Ta lại xoa xoa chóp mũi, cảm thấy mình hơi mất mặt một chút.
Nhưng nghĩ lại một chút, ta hành lễ đoan trang trịnh trọng như thế, hắn còn dám chê cười ta, lập tức lại không thấy xấu hổ nữa.
Giả vờ hung hãn mà trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hoàng Đế không có để mọi người đứng dậy, tất cả mọi người đều cúi đầu, chỉ có ta, ta cùng với hắn không coi ai ra gì mà đối mắt với nhau.
“Đều đứng lên đi” Lý Quân Khoát trầm giọng nói.
Hắn kéo tay ta, ta thuận thế dừng lại bên người hắn.
“Vô duyên vô cớ tới đây làm gì! Hắn hỏi, cúi đầu để sát vào ta nhẹ giọng hỏi: “Làm trẫm phải tìm một trận.”
“Tìm thiếp làm cái gì? Không phải Thái Hậu nương nương muốn tìm ngài sao?”
Chuyện tuyển tú tuy là do Thái Hậu và Hoàng Hậu xử lý, nhưng Hoàng Đế làm vai chính không thể nào không hỏi đến được, cũng coi như là một chuyện quan trọng, cần hắn phải trực tiếp tham dự. Ba ngày sau ai là người đầu tiên thị tẩm, chuyện này vẫn phải tôn trọng ý kiến của Hoàng Đế.
“Bên ngoài Lạc Hoàn Các ngày xưa ai chôn dấm, ai mở ra mà mùi dấm chui hết vào lỗ mũi trẫm rồi.”(13) Hắn ôm lấy ta, dường như đang trấn an bằng cách vuốt ve bên hông ta.
Không nghiêng không lệch, chạm vào đúng điểm nhột của ta, khiến cho ta suýt chút nữa mà nhảy dựng lên.
______________
(13) Ăn dấm là ghen tuông, bình thường nếu chỉ có một từ đơn thì mình sẽ dịch là ghen tị, nhưng chỗ này lại cả một câu liên quan tới nhau nên mình giữ nguyên là ăn dấm nhé!