Tiểu Quất Nhi - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng mà tu luyện ba năm trong cung ta vẫn nhịn được, ta mới nghiến răng một cái, rủ mi nhắm mắt cúi đầu, tự biến mình thành một cục đá.

Lý Quân Khoát thấy ta như vậy, lại chắc chắn là ta đang nghen, cúi thấp đầu thổi thổi.

Ta mắng hắn trong lòng, người này đúng là não hơi có vấn đề.

Ta việc gì phải nghĩ nhiều mà ghen tuông linh tinh chứ!

Chính là có người lại bước lên trước cho hắn mặt mũi, haizzz, thật là tức giận.

“Hoàng Thượng”

Đang lúc giữa chúng ta gió mây vần vũ phân tranh cao thấp, một giọng nói cắt ngang chúng ta.

Làm sao có thể quên mất nhỉ, chúng ta vẫn còn ở địa bàn của Lưu Hầu tuyển, chúng ta lại mặc kệ người ta, không phải là chuyện lặng lẽ nói đến chuyện thị tẩm, mà giống như giám khảo cuộc thi ở trước mặt thí sinh ra đề, để lộ đề đến tận nhà.

Nàng vừa lên tiếng, những cung nhân vừa nãy còn giả bộ bản thân là không khí lại trở nên linh hoạt hơn, đôi mắt nhìn thẳng sang bên này.

Nếu là nàng có thể lộ mặt trước mặt Hoàng Đế, thì cho dù người thứ nhất được thị tẩm không phải nàng, rốt cuộc sẽ không bị bỏ quên.

Tương lai vẫn còn.

Ta giống như cũng có thể đoán ra tâm tình của người xung quanh, cũng nheo nheo mắt theo.

Có lẽ Lưu Hầu tuyển cũng không biết phải nói gì, chỉ thấy nàng nũng nịu gọi một tiếng, sau đó lại cầm khăn tay giống như thất thố, hai má đỏ ửng đến lỗ tai, có một chút đáng yêu.

Đây là người mới đáng yêu nhất phải không?

Sau đó ta lại đưa ra một kết luận: thiếu nữ thẹn thùng gãi đúng chỗ ngứa, linh hồn chưa bị nhiễm bẩn, giống như nụ hoa đang chờ đến lúc tỏa hương, trong lòng đầy mong chờ khát khao, tại nơi thâm cung này, luôn luôn đáng yêu, cho dù kết quả là gì đi nữa.

Mà người cũ đã tiến cung từ lâu, có chút thong dong, có chút quen thuộc, có chút lặng lẽ, có chút dối trá, có chút xen lẫn yêu hận, nghiền nát nụ hoa rơi xuống, nước trong nhiễm đục, mất đi ưu thế ban đầu được trời ban cho.

Cho nên đàn ông có mới nới cũ, cũng có thể hiểu được.

Lưu Hầu tuyển nói xong, lại cúi đầu sờ sờ chóp mũi, ánh mắt liếc qua từ đuôi mắt hướng về Lý Quân Khoát.

Góc độ cúi đầu xuống, cằm không rõ ràng mà đầy lên một chút.

Nhìn càng giống ta.

Nàng đang học ta, chỉ ở chung có nửa nén hương, đã học được động tác theo thói quen của ta, giống bảy tám phần.

Trong lòng ta cảm thấy hụt hẫng, giống khi còn nhỏ đến trường tư thục, Nhị Nữu ở nhà bên chép bài của ta, lại còn vượt qua ta được tiên sinh khen ngợi.

Khi đó, ta tức giận đến nỗi ở trong nhà lăn lộn xé sách, nói không bao giờ đi học nữa, mẹ lúc đó đã ôm ta, nói là tiên sinh kia có mắt không tròng, kiến thức chân thật mãi mãi là kiến thức chân thật.

Lưu Hầu tuyển vừa nhìn đã thấy là nàng có chuẩn bị trước được rồi, ta sờ mũi thoải mái như thế nào, nàng… giống như có thể chắc chắn biết được phần nào trên khuôn mặt của nàng đáng yêu nhất, ta có thể thấy được.

Giống ta, nhưng lại thêm vài phần xinh đẹp thành thục.

Cái cảm giác bị người mạo danh thay thế tự nhiên bao bọc lấy ta, một người bình thản như ta cũng có thể cảm thấy phẫn nộ, lại có chút hoảng loạn, giống như không ôn bài lại bị tiên sinh điểm danh trả lời câu hỏi, lại có một cây thước treo trên đầu.

Kiến thức chân thật mãi mãi là kiến thức chân thật.

Ta hơi lo lắng, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quân Khoát.

“Ừ!” Tầm mắt của Lý Quân Khoát nhìn xẹt qua nàng, nhíu mi, trả lời rất có lệ, thậm chí còn chưa chờ Lưu Hầu tuyển tiếp tục mở miệng đã lôi ta đi ra ngoài, “Ngươi cứ đợi đó, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”

Vừa nói một lời, giống như là Ngũ Hành Sơn đè nặng Hầu vương, miệng vàng vừa mở ra đã là lệnh cấm.

Ta bị dắt tay đi ra ngoài, vẫn không nhịn được lòng dạ hẹp hòi mà hỏi: “Ngài nhìn thấy Lưu Hầu tuyển chưa?”

“Thấy rồi!” Hắn không để ý chút nào.

“Nàng có giống thiếp không?”

“Giống một quả bị hỏng rồi, không giống nàng.”

“...” Ta im lặng một lát: “Thế thì thần thiếp là một quả à?”

“Nàng là Tiểu Quất Nhi!” 

Quất Nhi là quả, trong miệng hắn không có lời nào hay cả!

Còn chưa đợi ta giận dữ, hắn lại nói: “Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng đến Lạc Hoàn Các, không may mắn!”

Không may mắn? Đây không giống như lời nói của vua một nước.

“Nhưng mà thần thiếp không tin mấy chuyện đó!” Ta mặt mày hớn hở, biểu hiện ra ta rất lớn mật, còn cười nhạo người bên cạnh. “Ngài tin mấy chuyện đó sao?”

“Không tin.” Lý Quân Khoát không tin quỷ thần, nhưng hắn nói, “Nhưng cũng sợ là nàng thật sự bị dính vào.”

“Ồ.” Ta nhịn cười, nghĩ ra một câu vô thưởng vô phạt, “Vừa nãy ngài sờ làm ta ngứa.”

“Chỗ nào thế? Trở về để ta gãi cho nàng.”

 

“...”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo