Tiểu Quất Nhi - Chương 16

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Phương quý nhân lẩm bẩm một mình, giống như không vui.

Ta vừa mới nhìn nàng một cái, còn bị ánh mắt sắc như dao của nàng nhìn lại, đại Phật này không ít khó chịu đối với ta, kể từ lúc tiến cung đã không hợp với ta rồi, nếu không phải Hoàng Hậu bảo ta đừng xung đột với muội muội từ nhỏ đã bị chiều hư của nàng, với tính tình hiện tại của ta, nhất định phải cho nàng biết tay.

Lần trước đánh bài cửu, ta cũng chưa phát huy toàn lực để thắng nàng đâu!

Nếu không thì tất cả châu ngọc hôm nay của nàng đều đã ở trong phòng ta rồi.

Thật đáng ghét, ta nhăn cái mũi, cũng hừ một tiếng quay đầu lại nhìn Thần Phi.

Thần Phi ngồi đối diện với ta, ngày hôm qua Hoàng Đế đến tẩm cung của nàng, hình như nàng không ngủ ngon, mắt nhắm mắt mở ngồi giống như là Bồ Tát, ta đẩy cánh tay nàng, hỏi nàng nghĩ gì về chuyện này.

Thần Phi mở mắt ra, liếc nhìn Lưu Hầu tuyển đang cùng Thư Đáp ứng đưa đẩy, thực khinh thường mà xì một cái, bởi vì buồn ngủ, trong giọng nói còn có vẻ bực bội: “Ma quỷ tới đó rồi, một móng vuốt sao lại chưa cào chết nàng.”

Ta: “...”

Nhìn ra biểu tình của ta không biết thế nào, Thần Phi hỏi: “Muội sẽ không tin chuyện ma quỷ của nàng đấy chứ?”

Ta cảm thấy bản thân mình trong mắt nàng đã giống như một kẻ ngốc không thuốc nào cứu được, ra vẻ già dặn nói: “Muội không tin! Muội đã sớm nhìn tới có điều không thích hợp.”

“...” Thần phi, “Aaa.”

“Tin thì tin đi, bổn cung cũng sẽ không cười muội.” Nàng nói nhỏ cùng ta, phân tích: “Ba người mới tiến cung, sau lưng Diệp Dịch Vy có Hoàng Hậu, trên tay Thư Lan Âm (Thư Đáp ứng) có tiền, chỉ có nàng Lưu Thi Đệ trong tay không có bạc, gia tộc phía sau còn phải nhờ nàng nâng đỡ, cứ như thế ở trong cung mơ màng hồ đồ thêm mấy tháng nữa, đến mùa đông nếu không bị người trong cung bắt nạt chết thì cũng bị đông lạnh mà chết, nàng không liều một trận, cứ thế chờ chết sao, muội nghĩ ai cũng ngốc như muội à?”

Không biết vì sao lại mắng đến ta rồi.

Lúc ta mới vào cung ta quá nhỏ không hiểu gì! Ngươi ta không cho ta than thì ta phải làm sao? Còn có thể đi cướp à?

“Muội nói xem, ma quỷ đã có thể thần không biết quỷ không hay mà tiến vào phòng nàng, tay đã chạm đến cổ nàng rồi, chỉ để lại một vết thương không biết có lưu lại sẹo hay không? Đó là loại ma quỷ gì? Bồ Tát sống hay sao?” Thần phi đỡ trán, “Cha anh của bổn cung ra trận giết địch, cầm đao giết vô số vong hồn, ngay cả muội muội kia của ta…” Nàng ngừng lại, “Nếu là thật sự tin ma quỷ giết người, vậy thì tướng quân phủ đã sớm âm khí ngập trời rồi.”

Nữ trung hào kiệt, chí tôn cường giả.

Ta vô cùng bội phục, thì thầm chia sẻ cùng với nàng chuyện hồi nhỏ: “Trước kia muội ở nhà, đã từng gặp tướng sĩ đánh giặc trở về…”

Thần Phi lẳng lặng nghe, trên mặt lộ ra sự yên tĩnh sau đó lại hồi ức mới thẫn thờ.

“Muội muội của ta, từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Bắc, khi muội ấy gửi thư cho ta cũng giống như muội, mở đầu nói về chuyện xưa cũng không đầu không đuôi không hợp lý chút nào.” Nàng cười nhẹ: “Nếu muội biết muội ấy, nhất định sẽ thích muội ấy lắm.”

Thần Phi có muội muội ư?

Ta ngẩn người.

“Nương nương, Sài cô cô bên cạnh Thái Hậu đến.” Lúc này, cung nữ của Hoàng Hậu nói với nàng.

Hoàng Hậu gật gật đầu, giơ tay bảo chúng ta ở dưới đang cắn hạt dưa nói chuyện yên lặng một chút, muốn nói chuyện thì tự mình đi chỗ khác nói chuyện, ý là nàng muốn làm chuyện quan trọng.

Theo lý mà nói, chúng ta cũng nên đi cả.

 

Diệp Dịch Vy không thèm nhấc mông, còn ổn trọng hơn cả lão thái quân, ngồi ở chỗ đó muốn nghe ngóng chuyện của Hoàng Hậu và Thái Hậu, ta quay đầMọi người thấy cảnh này, ai cũng không chấp nhận được.

“Chuyện này mỗi ngày đều khiến nàng phiền muộn.” Thần Phi đi cùng với ta, bên cạnh còn có Tần Đáp ứng cùng với Lạc Thường tại nói chuyện Phật pháp, trong một lát chúng ta chuẩn bị phải đi xem diễn, chờ đến lúc các pháp sư tiến vào, trong cung ồn ào ầm ĩ nhất định sẽ không yên bình.

“Nếu là ngươi có thể nói giúp ta, bảo Hoàng Thượng không có việc gì thì đừng đến chỗ của bổn cung.” Thần Phi ngáp, “Hắn ngủ là không thèm quan tâm đến ai, chiếm quá nhiều chỗ, chen chúc khiến ta ngủ không yên, đá thì không đá được.”

Ta xấu hổ, giống như là vừa mới đi nhầm vào khuê phòng người khác.

Bởi vì Thần Phi, Lạc Thường tại và Tần Đáp ứng đều là những người cũ trong cung, tiến cung sớm hơn ta, ta cảm thấy mình không thể nào thẳng thắn trực tiếp mà ghen tuông mỗi khi các nàng được lật thẻ bài.

Huống chi bọn họ đối xử với ta rất tốt, cũng chưa bao giờ có ngăn cách với ta, ta lại càng khó có thể sinh ra oán hận đối với họ.u lại nhìn, Hoàng Hậu nhíu mày vài lần, Diệp Dịch Vy cũng ngoảnh mặt làm ngơ, ôm lấy cánh tay Sài cô cô rồi đi vào trong.


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo