Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Ta ở trong chăn không duỗi được chân, chỉ có thể cố gắng nghiêng cổ, muốn đến gần hắn, chỉ sợ hắn đuổi ta về: “Không nhỏ không nhỏ.”
Hoàng Đế không chớp mắt mà nhìn ta chằm chằm, ánh mắt thâm sâu vô cùng, thật ra không phải là cái vẻ thâm tình chớp mắt vạn năm, lại nhiều thêm vài phần hứng thú.
Sau đó hắn nói với ta, những phi tần bình thường lần đầu thị tẩm hoặc là sợ hãi ngượng ngùng hoặc là chủ động đáng yêu, không có ai giống ta, trong ánh mắt không có một tia dục vọng nào, chỉ có dáng vẻ trẻ con mà thôi.
Có lẽ trong nháy mắt kia hắn lại quên, ta thật sự mới mười bốn tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
“Ngươi còn rất nóng vội,” Hắn hỏi ta, “Có biết sẽ làm gì không?”
“Ngủ ư?” Ta thử thăm dò trả lời.
Hoàng Đế cười, một khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, so với bình nước nóng kia còn nóng hơn.
“Vậy ngủ bên cạnh trẫm đi!” Nói rồi hắn giúp ta lấy một bộ quần áo rồi ném lên đầu ta. “Tự mình chui ra, mặc vào!"
10.
Hai người chúng ta nằm trò chuyện vài câu, hắn hỏi nhà ta ở đâu, trong nhà có ai, khi còn nhỏ sống thế nào.
Ta đều trả lời hắn đúng sự thật, còn chê mấy ca ca xấu tính của ta, ngày thường thích bắt sâu trêu ta, câu cá cũng không nhường ta.
Hoàng đế gối lên cánh tay hỏi: “Hay là để trẫm giúp nàng phạt bọn họ?”
Tuy ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại sợ quân vô hí ngôn, vội nói: “Đừng phạt, bọn họ cũng làm rất nhiều chuyện tốt!”
“Nói ta nghe một chút!”
“...” Cái này là làm khó ta rồi! Ta chầm chậm chui vào ổ chăn, thở dài.
Thật đúng là tội nghiệp mà!
11.
Cả nhà chúng ta đều là người miệng cứng tim mềm (3)
Cha ta bảo thủ, mẹ ta hẹp hòi, huynh trưởng của ta không học vấn không nghề nghiệp.
Đều coi việc sống vui vẻ là trên hết.
Cho nên từ trước đến nay chỉ tích cóp được có chút tiền, trước khi tiến cung cha và mọi người đều có vẻ mặt đau khổ, đi đi lại lại trước cửa phòng của ta, cuối cùng lại ngóng nhìn ánh nến trong phòng chập chờn mà nhẹ giọng kêu con gái.
Mẹ ta lấy hết tiền tiết kiệm trong hòm ra, đặt mua cho ta một chút trang sức, còn có một cái vòng tay là chiếc vòng mà gia đình đã cho khi mẹ gả chồng, đã truyền qua nhiều thế hệ, cũng coi như là một kỷ vật, mẹ nói lần này ta cũng coi như gả chồng.
Hai ca ca kia của ta thật sự là không nên thân, trước khi ta rời nhà mới từ ngõ pháo hoa (4) lưu luyến trở về, một người đầy mùi rượu , một người đôi mắt đỏ bừng, liếc mắt ta một cái đầy hoang mang: “Con nhóc xấu xí, mới bằng ấy tuổi đã ra cửa rồi.”
Vào cung làm phi, bay lên cành cao làm phượng hoàng là chuyện tốt, mà đám người trong nhà chúng ta đều có vẻ mặt đưa đám, đều cảm thấy là ta đi chịu chết.
Tuy bọn họ có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ta biết bọn họ yêu ta.
Chỉ tiếc là, ta không có cách nào nói cho Hoàng Đế, nói ra thì không phải là người trong nhà không thích vị con rể này hay sao?
“Chuyện tốt thì trong một chốc không nghĩ ra, nhưng họ đều là người tốt.”
Ta nói vậy với Hoàng Đế.
Hoàng Đế sửng sốt một chút, nhìn thẳng vào ta, quả thật, cũng chỉ có ta ở tuổi này mới có thể thẳng thắn mà nói bọn họ đều là người tốt.
Trên đời này không bao giờ có chuyện không phải xấu thì là tốt (5)
“Vậy cũng không tệ.” Hắn cười nói.
Tay của Hoàng Đế từng chút từng chút một mà luồn theo tóc dài của ta, thoải mái giống như là đang vuốt mèo, thoải mái đến nỗi ta không muốn nói gì mà chỉ muốn ngủ.
Phải biết rằng ngày thường ta ngủ từ rất sớm, hôm nay chỉ vì nói chuyện cùng Hoàng Đế mà cố gắng tỉnh táo.
Đôi mắt của ta chậm rãi khép lại, hưởng thụ ổ chăn cùng lò than, còn có sự thoải mái mà nhiệt độ của cơ thể Hoàng Đế mang lại.
Trước khi ý thức mơ hồ, ta nhớ tới một chuyện, nắm chặt vạt áo của Hoàng Đế, trầm trầm hỏi: “Hoàng Thượng, ngày mai ta còn có thể tới không?”
Hoàng Đế cũng nằm xuống theo, tay ôm lấy đầu, trong mơ màng ta cảm thấy có một ánh mắt trên mặt ta băn khoăn, Hoàng Đế dịu dàng hỏi: “Ngươi muốn cùng trẫm?”
Rõ ràng là nhu tình mật ý, ta nghe lại không thấy chút ấm áp nào.
Nhưng ta mệt quá, không có cách nào nghĩ ra lời nói dối, chỉ có thể nói đứt quãng: “Chỉ là… nơi này của ngài ấm áp… Mùa đông lạnh quá!”
Sau đó ta nhận ra gì đó nên trốn vào hắc ám, mơ hồ cảm thấy có người ôm lấy ta, hỏi: “Nàng tên là gì?”
12.
Đồ khốn, chúng ta đã nằm trên cùng một cái giường, ngay cả tên của ta hắn cũng không biết.
Chung quy là trao sai người rồi.
Ngay cả đến thanh lâu đi ngủ cũng phải biết cô nương đó tên là gì chứ.
Ta tức giận đến nỗi chút nữa tỉnh giấc.
_________
(3) Trong nguyên tác là miệng dao găm tâm đậu hũ, mình chuyển ngữ thành miệng cứng tim mềm, còn có thành ngữ trong tiếng Việt tương đương là khẩu xà tâm phật, nhưng vì không thích thành ngữ này nên mình không có dùng ;))
(4) Ý là nơi trăng hoa
(5) Nguyên bản là “phi hắc tức bạch” - nghĩa là không phải đen thì là trắng, ý của câu này có nghĩa là cuộc đời nó phức tạp hơn chỉ có đen và trắng nhiều, chỉ có trẻ con mới nghĩ một cách ngây thơ như vậy.