Tiểu Quất Nhi - Chương 24

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Nếu không vui, đến chỗ bổn cung ngủ đi!” Thần Phi nhìn thấy ta cô đơn, liền hỏi ta.

Cũng được, nếu ngày thường, khi buồn bã ta sẽ đi tìm Lý Quân Khoát, sẽ tìm Hoàng Hậu, nhưng hiện giờ hai người kia… đều không tìm được. Thần Phi chủ động xin ra trận, làm hộ hoa sứ giả một lần.

“Bổn cung vẫn luôn muốn biết, cơ thể của tiểu cô nương các ngươi có phải đều rất mềm không.” Nàng cong môi cười, chắc là đang đùa với ta, “Từ nhỏ bổn cung đã tập võ, lần đầu tiên thị tẩm, Hoàng Thượng ghét ta xương cốt cứng quá.” Lúc sau nàng hình như mắng gì đó, ta nghe không rõ, dù sao cũng là mắng Lý Quân Khoát.

Ta cũng hùa theo: “Hắn thì biết cái gì!”

Thái Hậu cũng biết cái gì, mang thai hay không có thể dựa vào một mình ta hay sao?

67.

Phương Tần có thai, Lý Quân Khoát về tình về lý đều phải ở bên nàng nhiều hơn, có lẽ là bị niềm vui sắp làm cha khiến cho đầu óc mê muội, mặc dù ở trước mặt ta, hắn cũng thường thường treo bên miệng sự mong chờ đối với đại hoàng tử.

Mẫu bằng tử quý đúng là chính xác, Diệp Dịch Vy nhờ vào cái bụng quý giá của nàng, ra vào Ngự Thư Phòng không bị ngăn trở nữa, lại càng thường xuyên đi được nửa đường sẽ dừng, lấy cớ không khỏe để Hoàng Đế đi thăm nàng.

Nàng cùng với Lý Quân Khoát từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không biết ở đâu nghe nói ta gọi Lý Quân Khoát là “Dật ca ca”, nàng cũng gọi như vậy, mặc dù ở trước mặt cung nữ thái giám, thậm chí là Thái Hậu nàng cũng gọi như vậy, sửa đổi tính cách ngang ngược ngày xưa, ngay cả Hoàng Hậu cũng khen nàng cuối cùng cũng thể hiện ra dáng vẻ nữ nhi ngây thơ đáng yêu.

Trái tim của một người có thể chia sẻ làm mấy phần? Ta không rõ ràng lắm, chỉ biết bên này giảm bên kia sẽ tăng, Diệp Dịch Vy nước lên thuyền lên, Lý Quân Khoát nửa tháng không lật thẻ bài của ta, bên ngoài đồn đại ta thất sủng.

Nhị ca nghe được những lời này, thay đổi phương pháp dỗ dành ta, trong cung tiện đường đi lại, hắn mang cho ta vòng tay san hô mà tẩu tẩu tự làm, mang những đồ vật quý giá mà đại ca tìm được, mang theo điểm tâm ngon miệng xinh đẹp của mẹ, cồn có cả thư từ của phụ thân.

Không ngờ ta cũng không cảm thấy khổ sở lắm trong thời kỳ này, chỉ là rất nhớ nhà thôi.

“Nếu có thể về thăm nhà thì thật là tốt!” Ta buồn bã nói, “Không biết khi nào thì có thể gặp Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng không tới, chẳng lẽ nương nương không thể tự mình đi tìm sao?” Hắn chê cười ta lớn rồi tâm tư cũng ôn nhu do dự, “Trước kia nương nương sẽ không bận tâm mấy cái đó.”

Ta chỉ cười, không nói gì.

Trước kia ta không bận tâm, chỉ là trước đó vài ngày đứng bên ngoài, nghe được Phượng Tần bảo Hoàng Thường sờ sờ động tĩnh của tiểu Hoàng Tử, ta ôm tay áo vội vàng chạy đi giống như là chạy nạn.

Hoàng Thượng không tới tìm ta, thật ra cũng không tìm những người khác.

Ta không đi tìm hắn, lại giống như là đang chiến tranh lạnh.

“Từ trước kia không có dáng vẻ của con gái, chỉ có dáng vẻ ngốc nghếch hoang dã của con trai, bây giờ bị nuôi dưỡng tinh tế một chút, lá gan cũng nhỏ đi nhiều.” Nhị ca dựa vào cửa, ta đứng bên trong cánh cửa nghe hắn dong dài, “Cho dù tình cảm có sâu nặng cũng không thắng nổi sự ngăn cách của lời lẽ thận trọng, ngay cả trong nhà người bình thường…”

Hắn đột nhiên dừng lại, mới ý thức được đây không phải là một gia đình bình thường.

Ta vẩy khăn, ngượng ngùng nói: “Nếu hắn nghĩ rằng ta muốn về nhà là đang trách hắn, giận dỗi với hắn thì phải làm sao đây?”

“Mồm miệng ở đó có tác dụng gì, muội không biết giải thích à!” Nhị ca hận sắt không thành thép.

Ta mới cảm thấy băn khoăn của mình thật sự buồn cười, vì sao chuyện gì cũng chưa xảy ra, giữa ta và Lý Quân Khoát lại có một tầng ngăn cách thận trọng chứ?

Cuối cùng, ta còn bảo nhị ca thay ta đi dò hỏi, xem hôm nay Diệp Dịch Vy có đến tìm Lý Quân Khoát hay không.

Lấy tốc độ của nhị ca, chính là tốc độ Quan Vũ trảm Hoa Hùng, mà cuối cùng kết quả lại ngang với ông lão tám mươi, ta đã sớm san bằng bậu cửa, hắn mới khoan thai trở về.

Dáng vẻ thất thần một chút, thiếu chút nữa thì đụng phải cái cây trước cửa.

“Thế nào?”

“Hoàng Thượng ở Dưỡng Tâm Điện, Phương Tần vừa rời đi.”

Ta ồ một tiếng rồi gật đầu, hỏi hắn là vẫn luôn ở đó sao? Sao lại về muộn như thế.

 

Hắn có vẻ giật mình liếm môi, lắp bắp nói: “Đúng, đúng, còn gặp Hoàng Hậu nương nương, nàng hỏi ta về muội.”

Ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì chuyện của Phương Tần, gần đây ta cũng ít đến chỗ Hoàng Hậu, cẩn thận nghĩ quá mức nhỏ mọn, thật sự không nên.

 

Nhưng lúc này ta còn có chuyện quan trọng hơn, không hỏi kỹ nữa, chỉ gật gật đầu, nhấc vạt áo lên, hùng hổ mà tiến đến Dưỡng Tâm điện, cung nữ phía sau cũng không đuổi kịp ta.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo