Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ cũng là đi thật nhanh, sét đánh không kịp bưng tai, khi Phương Tần nghe thấy tin tức, ta đã vọt vào Dưỡng Tâm Điện, nhào vào ngực của Lý Quân Khoát.
“Tiểu Quất Nhi không phải đang giận dỗi với trẫm sao.” Lý Quân Khoát nâng ta ngồi lên đùi hắn, than thở, “Rốt cuộc cũng chịu tới gặp trẫm rồi.”
“Thần thiếp tức giận, giận ngài, giận bản thân mình.” Ta thành thật nói.
Ta giận Lý Quân Khoát ư? Giận hắn đi tìm Diệp Dịch Vy? Thật quá sức ngang ngược, quá sức vô lý, nói cho cùng, ta đang tự giận bản thân, giận cái bụng của mình không có bản lĩnh, lọt vào bẫy rập trong lời nói của Thái Hậu.
“Vì cái gì thiếp còn không có thai chứ?” Ta nói thầm, ấm ức tự trách.
“Việc này vội làm sao được, huống hồ Tiểu Quất Nhi cũng vẫn là một đứa trẻ.” Lý Quân Khoát cười cười, “Nếu là nàng có con của chúng ta, trẫm lại càng vui, mang cả thiên hạ đến cho nàng và đứa nhỏ.”
Nghe xong, ta lại cảm thấy xấu hổ vì sự nhỏ nhen của mình.
“Thần thiếp không tới là vì sợ gặp Phương Thần, còn ngài vì sao không tới tìm thiếp?” Ta lại ra vẻ càn quấy của trẻ con, hỏi cung hắn.
Lý Quân Khoát nâng cằm lên, ánh mắt dừng ở một xấp tấu chương thật dày, nghiêng đầu hỏi ta, “Nàng cảm thấy là vì sao?”
Ta chỉ sợ câu tiếp theo hắn lại hỏi vì sao ta không phê tấu chương cho hắn, Bồ Tát chứng giám, khi nhìn thấy mấy cái chữ đó ta tự nhiên cảm thấy đau đầu!
Hắn thấy ta nhăn mặt lại, nhẹ giọng cười, ôm ta nói: “Về sau có chuyện gì thì không cần phải nhịn trong lòng, ta là phu quân của nàng, sẽ vĩnh viễn đứng ở bên nàng.”
Ta vừa đắc ý lại vừa xấu hổ, vùi đầu vào cổ hắn, ghé vào bên tai Lý Quân Khoát, giọng lí nha lí nhí: “Vậy thì phu quân có muốn đi cùng với ta về nhà mẹ đẻ một chuyến không?”
68.
“Hoàng Thượng cũng đi ư?”
Mấy người Thần Phi mở rộng tầm mắt, rất lâu không khép miệng lại, ngay cả Hoàng Hậu cũng không lấy lại được tư thái đoan trang.
“Thật đúng là chuyện vô cùng lớn, kể từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, ngay cả những gia tộc có danh có thế cũng chưa có nhà nào tiếp giá đâu.”
Ta khờ khạo cười trộm, có loại cảm giác cáo mượn oai hùm.
Mọi người còn đang khiếp sợ, chỉ có Lạc Thường tại đã từng tiếp giá Tiên đế là than thở: “Chỉ là tiền tiêu như nước chảy!”
Ta ngay lập tức đầy mặt khiếp sợ, giống như bị cảnh cáo!
Nhà ta nghèo rớt mồng tơi!
69.
Ngày Hoàng Thượng cùng ta xuất cung, ta nghe nói Phương Tần đã ở trong cung giận dữ vô cùng, giống như muốn trút ra tất cả sự nóng nảy đã thu liễm kể từ hồi trong cung, đập nát những đồ sức và ngọc thạch.
Nhưng ta đã sớm không quan tâm đến nàng, ta cùng với Lý Quân Khoát tay trong tay ngồi trong xe, nghe tiếng tiểu thái giám ở phía trước vừa chạy vừa vỗ tay ngày càng xa.
Một tay ta nắm lấy tay áo của Lý Quân Khoát, một tay ta nhấc bức rèm lên, trộm nhìn ra ngoài.
Rời xa bốn bức tường thâm cung, bầu trời bên ngoài cung cũng rộng lớn hơn.
“Thiếp rất hồi hộp.” Ta nuốt nước bọt, làm nũng, “Phu quân, thiếp rất hồi hộp.”
Đây vẫn là lần đầu tiên ta gọi Lý Quân Khoát là phu quân ngay giữa ban ngày, ta cảm thấy hắn nắm tay ta cũng chặt hơn, hắn cúi về phía ta, ghé mắt một góc khe hở bên cạnh ta, cùng nhìn ra bên ngoài, chúng ta giống như những cặp vợ chồng bình thường, đều đã quên đi cái gì là đoan trang, cái gì là uy nghi.
“Có gì mà hồi hộp, nương tử nói cho vi phu nghe đi!” Giọng nói của Lý Quân Khoát ở bên tai ta.
Có lẽ hắn cho rằng ta hồi hộp vì đã lâu ngày không được gặp cha mẹ, sau khi thân phận thay đổi lớn có thể sẽ sinh ra sự hồi hộp này, nhưng mà…
“Ta không biết dành dụm mấy năm nay có đủ để về thăm cha mẹ lần này hay không, cha ta rất sĩ diện, nhị ca nói hắn sợ tiếp giá quá qua loa thì mất mặt ta, còn nói cho dù phải vay tiền cũng phải làm thật long trọng.”
Ta không cần thầy dạy cũng hiểu mà than thở, nhưng cũng là nói thật.
Lý Quân Khoát phì cười, nhỏ giọng mắng ta “Nhóc con”: “Làm sao có thể để nhạc phụ tiêu tiền được, càng không thể để Tiểu Quất Nhi phải tốn tiền, nếu không trẫm lại bị nàng lạnh nhạt bao lâu chứ? Đã sớm chuẩn bị tốt cho Tần ái khanh rồi, nàng đừng lo lắng, chỉ cần vui vẻ là được.”
Trước mắt ta sáng ngời, giống như vừa được ăn mứt hoa quả, chui vào lồng ngực của Lý Quân Khoát, gặm gặm lên cằm hắn, giống như con mèo, hàm răng nhòn nhọn chạm vào đó nhưng không hề tạo dấu ấn.
Lý Quân Khoát nuốt nước bọt, đè đầu ta lại, giọng trầm trầm nói: “Bản lĩnh lớn rồi, còn biết náo loạn nữa.”
Kể từ lúc xuất cung, ta từ Khánh Tần thành Tần Kết, Lý Quân Khoát từ Hoàng Đế biến thành tướng công của ta.
Đây là của hồi môn tới muộn nhiều năm.