Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
72.
Thể diện của Khánh Tần thật lớn, cậy sủng mà kiêu, sau khi thăm nhà thì lấy cớ thân mình không khỏe, cự tuyệt thị tẩm ba lần.
Nhiều lần sập cửa vào mặt hoàng đế, bắt hắn phải chịu phạt đứng ở cửa cung.
Thấy Thái Hậu cũng không ngồi yên được, nàng mới không tình nguyện mà để lại một khe cửa nhỏ.
Lý Quân Khoát chui qua khe cửa kia, giống như mèo trộm mỡ, cũng không giận, nhanh như chớp mà chui vào.
Khánh tần thật lớn thể diện, cậy sủng mà kiêu, thăm viếng hồi cung sau thế nhưng lấy thân mình không dễ chịu, cự tuyệt thị tẩm ba lần.
Sau khi vào, Lý Quân Khoát thường muốn ở chung với ta.
Hắn ôm ta: “Nếu trẫm không phải là Hoàng Đế, sớm gặp được nàng, ở thôn quê kết vòng hoa cho nàng, ở trên lớp học thì chép sách cho nàng, cuối cùng, chờ nàng cập kê thì tam môi lục sính cưới nàng trở về, như thế thì tốt biết bao nhiêu!”
Ta nghe thấy thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi cảm thấy xa xăm không với tới.
Vì thế ta cũng ôm hắn, an ủi nói: “Có thể gặp được đã rất tốt rồi!”
Chúng ta không thể tham lam, cần biết đủ mới có thể lâu dài.
73.
Có lẽ là ta nhờ có tâm trạng thoải mái.
Khi Phương Tần mang cái bụng to rêu rao khắp nơi, ta buồn nôn trước mặt mọi người.
Phương Tần cho là ta cố ý làm nàng mất mặt, phùng mang trợn mắt chỉ tay vào ta.
May mà Thần Phi đập vào móng vuốt của nàng, lạnh lùng nói: “Ai thèm đối nghịch với ngươi, loại người lòng dạ hẹp hòi, không nhìn thấy Tiểu Quất Nhi thật sự khó chịu hay sao?”
Hoàng Hậu vốn dĩ đang nhắm mắt giả bộ “đã chết”, vừa nghe nói ta khó chịu thì mở to mắt, cau mày tuyên thái y.
Lạc Thường tại là con gái của thái y, hiểu một chút y thuật, tự ý bắt mạch giúp ta trước, sửng sốt nửa ngày, sau đó lại kiểm tra lại một lần.
Lúc này, ta đã bớt khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của nàng, ta tự nhiên cảm thấy chỗ nào cũng đau.
“Muội bị bệnh nặng ư?” Vẻ mặt ta giống như đưa đám.
“Nói vớ vẩn!” Thần Phi mắng vào mặt ta.
“Không phải…” Lạc Thường tại dưới ánh mắt của tất cả mọi người nuốt nước bọt, “Tần thiếp y thuật không giỏi lắm, cái này… hình như là hỉ mạch!”
74.
Ta mang thai, được cả một đám người yến yến oanh oanh đưa về cung, cho đến khi Thái y quỳ xuống đất chúc mừng ta còn chưa phản ứng lại.
“Hoàng Thượng vạn phúc!”
Đám cung nữ thái giám ở cửa vui mừng thỉnh an, ta mới như vừa tỉnh mộng, nắm chặt tay Hoàng Hậu đứng lên.
Mọi người thỉnh an, chỉ có mình ta đứng đó.
Đương nhiên lúc này Lý Quân Khoát cũng không để ý mấy nghi thức xã giao đó, hắn vội đi về phía trước, nắm lấy tay ta, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
“Tiểu Quất Nhi!” Lý Quân Khoát đầy mặt vui sướng, hắn vừa hạ triều đã chạy vội tới, mũ mão cũng hơi hỗn độn một chút, giống như một đứa trẻ.
Các tỉ tỉ thức thời rời khỏi phòng.
Hốc mắt của ta đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bổ nhào vào lòng ngực của Lý Quân Khoát, ta vừa chỉ vào bụng, một bên nghẹn ngào nói: “Nơi này có một đứa nhỏ.”
“Chúng ta có con rồi!” Giọng nói của Lý Quân Khoát cũng run rẩy: “Con của chúng ta.”
Tuy nói không có con, chúng ta vẫn yêu nhau như cũ, nhưng khi đứa nhỏ này bắt đầu lớn lên trong cơ thể của ta, mọi thứ vẫn thay đổi.
Thật giống như chúng ta là hai người hoàn toàn không liên quan với nhau, được một đôi tay non nớt dắt lên, phía trước chúng ta là người yêu, lúc này chúng ta lại trở thành người nhà.
“Thật tốt, có con thật là tốt quá!”
Ban đêm, bàn tay nóng rực của Lý Quân Khoát vỗ lên bụng ta, giống như truyền công ở trong tiểu thuyết thần tiên, nói phải truyền cho hài tử một chút long khí trong thiên địa.
“Tiểu Quất Nhi!” Hắn lại gọi ta, nỉ non bên cổ, ẩm ướt, ngứa ngáy, khiến cho ta mặt đỏ tim đập, hắn lẩm bẩm gọi tên ta, khen ta, rất nhiều lần.
Da mặt của ta cho dù có dày, cũng không chịu nổi sự mãnh liệt này của hắn.
“Dật lang, chàng cũng không phải là lần đầu làm cha, có thể đừng…”
Có thể đừng ngốc nghếch như thế, ta lần đầu làm mẹ cũng không đến mức đó đâu!
Đương nhiên là ta chưa nói, chỉ trở mình, dùng tay che miệng của hắn, mổ lên mu bàn tay mình một cái.
Chụt một tiếng.
“Được rồi được rồi, Tiểu Đoàn Tử cùng với Tiểu Quất Nhi đều phải ngủ rồi, cha dỗ dành một chút được không?”
Ta làm nũng, nheo mắt cười nhìn hắn.
Rốt cuộc hắn cũng im miệng, nhẹ nhàng cẩn thận mà vỗ phía sau lưng ta, một lúc lâu sau không nhịn được hắn mới nói.
“Nếu là con trai, trẫm sẽ lập hắn làm Thái Tử, nếu là con gái, trẫm sẽ khiến nàng trở thành công chúa tôn quý nhất.”
Lời hứa này quá nặng, ta bị dọa đến kinh hãi.
Công chúa còn được, Thái Tử… liên quan đến nền tảng quốc gia đó!
Lý Quân Khoát là người có bản lĩnh lớn, chỉ là ta… ta từ nhỏ đến lớn chưa có ai khen ta thông minh cả, chỉ sợ…
Ta bối rối hỏi: “Nếu mà con trai của chúng ta không thông minh giống như thiếp thì phải làm sao?”
“Vậy thì làm một vương gia nhàn tản, trẫm cũng sẽ trải một con đường bằng phẳng cho nó!”
Hắn cười khẽ, giống như cảm thấy trả lời như vậy thì không được tốt lắm, lại bổ sung: “Tiểu Quất Nhi là cô gái thông minh nhất mà trẫm từng gặp.”
Phải thế mới được chứ!