Tiểu Quất Nhi - Chương 26

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

70.

Nhị ca phóng ngựa đi qua bên cạnh kiệu, nhắc chúng ta đã tới rồi.

Lúc này là chạng vạng, Tần phủ giăng đèn kết hoa, không chỉ có cha mẹ ta, đại ca đại tẩu đang đợi, mà còn có ít bà con xa thân thích ở kinh thành đã không liên hệ từ lâu cũng tụ tập lại đây, giống như chó sói ngửi thấy mùi thịt.

Một gia đình nhỏ bé lúc này giống như một con sâu trăm chân khổng lồ.

Ta sửa lại vạt áo cho Lý Quân Khoát, hắn chỉnh lại bộ diêu cho ta, chúng ta nhìn nhau cười, nắm tay nhau ra ngoài.

Chỉ còn cách mọi người một ngọn đèn dầu leo lét, ta cùng với mẹ nhìn nhau, cả hai bên đều đỏ mắt.

Lễ nghi tiếp giá rườm rà, Lý Quân Khoát chuyến này là vì muốn đi cùng với ta, tất nhiên không muốn lẫn lộn, sau khi xong xuôi mọi chuyện, hắn sai người “mời” những người không liên quan đi.

Chờ đến khi chỉ còn người một nhà, cha mẹ ta vẫn còn hơi câu nệ một chút.

Chỉ có cháu trai nhỏ của ta không sợ gì, khỏe mạnh kháu khỉnh mà chạy qua gọi Lý Quân Khoát là “Dượng”

Lý Quân Khoát cười đến nỗi nheo đôi mắt lại, sờ sờ đầu đứa nhỏ, sau đó khom người gọi cha mẹ ta: “Nhạc trượng, nhạc mẫu.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt của cha ta hiện lên sự bất ngờ, sợ hãi, cuối cùng lại thở phào nhẹ nhõm mà an tâm, người nhìn ta một cái thật sâu.

Giống như là đang rưng rưng, so với năm ấy ta tiến cung, cha mẹ đều già đi rất nhiều, tóc đã bạc một nửa, khóe mắt cũng toàn là những nếp nhăn u sầu.

Ta đi tới một nơi “không thấy mặt trời”, vốn tưởng là cả đời sẽ không gặp nhau nữa, không ngờ…

Những lời nói và việc làm của Lý Quân Khoát, không nghi ngờ đã khiến bọn họ yên tâm nhiều.

Ta cũng lộ ra một nụ cười hạnh phúc với họ, lúc này ta không còn muốn nghĩ đến các nữ nhân như hoa nở rộ trong cung nữa, ta chỉ muốn ở trong ngôi nhà nhỏ này, ở bên cạnh những người thân thiết này.

Ta rất khỏe mạnh, tuy không phải là hạnh phúc nhất, nhưng ta vui vì có một phu quân yêu thương ta. 

Cha mẹ, đại ca, yên tâm đi!71.

Ta cùng với người nhà đã mấy năm không gặp nhau, kể lể việc nhà cho nhau nghe còn chưa hết chuyện, tiểu thái giám bên ngoài phòng đã giục ba lần.

Đợi đến khi trời tối đen, chúng ta mới lưu luyến mà tách ra.

Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, ta cùng với Lý Quân Khoát vừa mới bước ra cửa phòng, tiếng sấm vang lên ầm ĩ, tiếp theo là trời mưa tầm tã.

Thấy hai mắt cha mẹ lại hơi đỏ lên, không màng mưa lớn, khăng khăng muốn tiễn ta đi, ta ở bên cạnh cũng đau lòng, nước mắt cứ thế rơi lã chã, rơi lên mu bàn tay của Lý Quân Khoát.

Hắn cúi đầu nhìn ta: “Ở thêm một đêm cũng không sao, trẫm cũng lâu rồi chưa xuất cung, nhân tiện ở đây với nàng.”

Hai mắt ta lại tỏa sáng, quy củ gì cũng quên hết, ra vẻ con gái e thẹn lí nhí hỏi: “Được không?”

“Nếu là nương tử muốn, vi phu làm sao có thể không đồng ý.” Hắn cong mi, dùng lòng bàn tay mềm nhẹ mà lau đi nước mắt trên khuôn mặt ta, cười nói, “Ai bảo Tiểu Quất Nhi rơi nước mắt chứ!”

Cha mẹ không nghĩ là chúng ta sẽ ngủ lại, nhất thời hoảng sợ, cha ta giống như một đứa trẻ, vội vàng đến mức chạy loanh quanh, chỉ sợ chậm trễ đến Thánh Thượng.

Sợ bọn họ không tự nhiên, Lý Quân Khoát đuổi thái giám và cung nữ ra ngoài, giống như “con rể tới nhà”, thu liễm quân uy, vô cùng khiêm tốn.

Cuối cùng chúng ta ở lại “Khuê phòng” mà mẫu thân để riêng cho ta, thật giống như hồi ta còn là một đứa trẻ “mải chơi quên đường về”, muốn lưu lại chút hồi ức, cuối cùng lại thành toàn cho ta và Lý Quân Khoát.

Đồ vật của ta hồi ở huyện thành đều được bày trong phòng, Lý Quân Khoát ngắm nhìn rất chăm chú.

“Nhìn đã thấy từ nhỏ nàng đã không thích đọc sách rồi.” Hắn nhìn vài dòng chữ xiêu vẹo cùng với mấy bài thơ kém cỏi của ta, thỉnh thoảng lại xì một tiếng, rõ ràng là đang cười nhạo ta.

Nhiều đồ vật của ta như thế muốn cho hắn xem, hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của ta để trêu ghẹo.

Ta thẹn quá hóa giận, bẻ đầu hắn nhìn về phía ta: “Không được xem nữa không đường xem nữa! Chàng không có việc gì khác để làm hay sao?”

Hắn ôm lấy eo ta, hơi thở thổi lên ngực ta, ta cảm thấy cánh tay của hắn dùng thêm chút lực, chúng ta tiến đến gần nhau hơn.

Hắn trầm giọng hỏi: “Có thì có, chỉ sợ nàng xấu hổ.”

Trong ánh mắt giống như lửa muốn đốt cháy cả căn phòng, ta bị nóng đến đỏ mặt, ánh mắt hỗn loạn, nhẹ nhàng đẩy hắn, dỗi nói: “Nói gì thế, thật khó hiểu!”

Lý Quân Khoát cười, trực tiếp bế ta lên, khi ta vừa kêu lên một tiếng sợ hãi thì cảnh cáo: “Phòng của nhạc phụ  nhạc mẫu ở ngay bên cạnh, không trống trải như ở trong cung…”

Một đêm xuân sắc, hắn giống như hưng phấn hơn bình thường, mà ta lại bị dọa đến nỗi sửng sốt hồi lâu, vài lần muốn kêu lên lại không dám, chỉ có thể nhịn mà cắn lên bả vai của Lý Quân Khoát.

Bởi vì quá sức hoang đường, ngày hôm sau cho dù cả người nhức mỏi, trời chưa sáng ta đã ăn mặc chỉnh tề, giả vờ nghiêm túc vô cùng, trong ánh mắt của Lý Quân Khoát và sự vui mừng của cha mẹ vì “con gái đã lớn”. Cuối cùng ta cũng thuận lợi hồi cung.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo