Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta đau đến nỗi muốn ngã xuống đất.
Thần Phi ôm ta lên, Tần Đáp ứng bên kia sợ ta ngã xuống, hận không thể lót mình phía dưới.
Một trận binh hoang mã loạn, ta ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ vào phòng sinh.
Đau quá!
Đau đến cồn cào ruột gan.
Đau đến mức cảm quan của ta trở nên vô cùng nhạy bén, ngay cả tiếng Lý Quân Khoát nôn nóng đi qua đi lại ta cũng có thể nghe được.
Giống như có thứ gì đó xé rách.
Lại giống như có thứ gì đó rời đi.
Ta kêu đau đến tê tâm liệt phế, hết tiếng này đến tiếng khác, cho đến khi ép khô chút sức lực cuối cùng, bà đỡ mới kêu lên một tiếng bên tai.
“Sinh rồi, là hoàng tử.”
Cánh cửa bị đẩy ra rồi lại khép lại.
Ý thức của ta dần dần thoát khỏi thân thể, khoảnh khắc hôn mê vì kiệt sức, ý niệm duy nhất của ta là…
Hắn khóc phải không?
Ta cố gắng chịu đựng, bướng bỉnh mà chờ được tiếng khóc ầm ĩ của trẻ con rồi mới hoàn toàn yên lòng, ném bản thân mình vào trong bóng đêm.
Thật là tốt!
Thanh Cừ, Tiểu Đoàn Tử của ta.
Nỗi sợ hãi kể từ lúc Phương Tần sinh sản trong lòng ta cuối cùng cũng tan thành mây khói.
86.
Đại hoàng tử Lý Thanh Cừ vừa mới sinh ra đã được tất cả mọi người trong cung yêu thương.
Đương nhiên là ngoại trừ Phương Tần, nghe đồn ngày ta bắt đầu sinh, nàng ở phật đường quỳ một đêm, khóc suốt đêm.
Con nối dõi của Hoàng Đế hiếm hoi, ở tuổi này Tiên đế đã có tới năm người con, vậy mà Lý Quân Khoát chỉ có một đứa, cho dù Thái Hậu không thích ta thì cũng suốt đêm chạy về Tử Cấm Thành.
Nghe nói khi nàng ngồi trên kiệu, đã xoay phật châu cả trăm lần.
Thái Hậu tới nhìn đứa trẻ, Lý Quân Khoát ở bên nàng, phi tần cũng đi theo ăn mừng.
Ta lại chỉ có thể uốn gối ngồi trên giường, ở trong phòng oi bức đầy một giường chăn.
Phòng lớn như vậy, chỉ có ta với Hạnh Nhi, vắng vẻ đáng sợ.
Hạnh nhi quạt cho ta, ta ngồi ở trên giường lau nước mắt.
Trước kia ta không thích khóc, trong nhà có hai người anh hư hỏng không thương, ta càng khóc thì bọn họ càng cười to, ban đầu là giận dỗi, sau đó thì không thèm khóc nữa, mẹ đã nói, con gái làm từ nước, càng thích khóc thì mệnh càng mỏng.
Nhưng mà kể từ khi tiến cung tới nay, từ lúc có thai, càng ngày càng dễ khóc.
Cửa phòng vắng vẻ, chỉ vô cớ liên tưởng đến những người con gái ở giáo phường đàn tì bà ngắm trăng đến già.
Bừng tỉnh, ta giống như thấy khi còn bé, mẹ nắm tay ta cùng với các ca ca đi thăm tiểu công tử hàng xóm mới sinh. Cũng là một đứa nhỏ trắng tròn mềm mại được người cha cao lớn vạm vỡ ôm vào trong ngực trêu đùa, ta cưỡi trên cổ đại ca, vốn dĩ muốn nhìn tiểu đệ đệ, thế nhưng ánh mặt lại thoáng nhìn về phía hình ảnh một người phụ nữ trong căn phòng đóng chặt cửa.
Người khác không hề chú ý phía sau cửa là ai, trải qua những việc gì.
Chỉ có một người phụ nữ vui mừng đầy mặt vội vàng chạy vào cửa, không nhìn về phía đứa nhỏ mà lại vào trong phòng cửa đóng then cài kia.
Ta hỏi mẹ đó là ai.
Mẹ nói, đó là mẹ của thím ta.
Nước mắt của ta rơi lã chã, mờ mịt chờ đợi một người phụ nữ vui sướng có thể đẩy ra cánh cửa này.
Kẽo kẹt.
Cửa bị đẩy ra, ta hoảng loạn dùng chăn che mặt, phượng thoa ở trong bóng tối giao điệp với nhau, ánh sáng vàng lóe lên, Hoàng Hậu đến gần khom lưng ngồi bên cạnh giường của ta.
Nàng vô cùng đau lòng, thay ta lau khô nước mắt: “Thật đáng thương, vì sao lại khóc một mình thế này!”
Ta đột nhiên giống như một đứa trẻ hư tìm được chỗ dựa, cầm lấy ống tay áo của nàng, nức nở khóc đến nỗi rung cả người.
“Hoàng Hậu nương nương, muội muốn về nhà!”
Cánh tay của Hoàng Hậu cứng đờ một chút, nàng lại ngồi sát hơn vào ta, giống như đang kéo ta vào ngực nàng, ta cuộn tròn cả người rúc vào ngực nàng.
Tay nàng mềm nhẹ dịu dàng, từng chút một vỗ vỗ lên người ta.
Dùng ngữ điệu ngâm nga chầm chậm dỗ dành ta: “Tiểu Quất Nhi ngoan, Tiểu Quất Nhi ngoan, không cần sợ hãi, có tỉ tỉ ở đây.”
Đợi ta ngủ rồi, Hoàng Hậu ra khỏi phòng.
Tần Hòe đang đứng bên ngoài, cả người thẳng tắp giống như một tảng đá, ánh mặt trời chiếu trên mặt hắn lại không xua tan được vẻ lo lắng trên mặt hắn.
Giữa hắn và Hoàng Hậu cách hai người.
Lưng của nàng tự nhiên mà thẳng hơn, nàng quay đầu nhìn hoa sen trong lu nước, im lặng một hồi lâu, sau đó mới mở miệng, đoan chính, cẩn thận, mỗi âm thanh đều khắc chế đúng mực: “Tần đại nhân”
“Có thần.”
“Khánh Tần vẫn chỉ là một đứa nhỏ…” Nàng thở dài, nuốt vào trong họng, đưa cho cung nữ ba chiếc khăn, chuyển cho Tần Hòe, “Hiện giờ thân thể nàng yếu đuối, nghĩ nhiều thì tinh thần cũng bị ảnh hưởng, bổn cung thêu mấy cái khăn muốn tặng cho Khánh Tần, vừa rồi không để ý mà quên mất, làm phiền đại nhân chuyển cho nàng.”
Nói rồi thong thả ung dung rời đi.
Trong bồn hoa sen, cá chép tung tăng bơi lội, nước gợn lăn tăn chiếu rõ khuôn mặt lạnh lùng của Tần Hòe.