Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
87.
Ta ngủ không yên ổn.
Lăn qua lộn lại, bị ma quỷ trong mộng quấn quýt không rời.
Đêm hè sấm rền ầm vang rung động, vô cùng bất ngờ, lại không có mưa.
Ta bị dọa đến nỗi run cả người, giống như muốn tỉnh.
Lý Quân Khoát che lỗ tai ta lại, “Tiểu Quất Nhi, đừng sợ, ta ở đây!”
Ta nửa mơ nửa tỉnh, oán trách lẩm bẩm: “Vì sao ngươi đến muộn như vậy, ta sắp về nhà rồi!”
Lý Quân Khoát hỏi: “Tiểu Quất Nhi phải về nhà nào?”
Ta: “Về Kỳ Huyện, ra ngoài… lâu lắm rồi.”
Sau nửa đêm, ta cứ cảm thấy bản thân mình như bị bó chặt, giống như bị trói buộc bởi một vùng trời chật chội nào đó.
Bên tai ta, vang lên một giọng nói suốt cả một đêm.
“Tiểu Quất Nhi, đây là nhà của nàng.”
“Tiểu Quất Nhi, đây là nhà của chúng ta.”
88.
Tục ngữ nói, da dày thịt béo đánh thế nào cũng được.
Ta ở cữ hơn một tháng, Lý Quân Khoát sau khi hạ triều thì chỉ tìm tới cung của ta.
Chúng ta giấu người khác, trộm mở một khe cửa sổ.
Lý Quân Khoát nâng một cục băng, ta đặt tay ở trên đó để cảm nhận sự lạnh lẽo.
Ta chỉ muốn dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, nhưng vẫn cố gắng khắc chế mà nhịn xuống.
Băng hóa thành nước, tay của Lý Quân Khoát đỏ rực.
Ta ôm chăn cười khanh khách.
Sự buồn bực lo lắng lúc trước lại hóa thành hư không.
Có lẽ ta đúng là thích hợp sinh hoạt ở đây, rốt cuộc Tử Cấm Thành cũng có rất nhiều điều tốt đẹp, có vô cùng nhiều lợi ích nhỏ, chỉ cần biết thỏa mãn, thì vẫn có thể tiếp tục tiếp tục hạnh phúc mỹ mãn.
89
Ta hết ở cữ, mọi người rốt cuộc được phép tới thăm ta.
Thần Phi dựa trên giường nệm ăn dưa hấu, Tần Đáp ứng thêu yếm cho Tiểu Đoàn Tử, Hoàng Hậu lại không dễ chịu, đóng cửa không ra ngoài từ rất lâu rồi.
Tiểu Đoàn Tử bị ta ôm trong ngực, đôi mắt của nó giống ta, tròn xoe.
Thần Phi dùng xiên dưa hấu để trêu nó, nó nhìn chằm chằm, miệng cười toe toét, nước miếng chảy ròng ròng.
Thần Phi so với nó xem ai có thể mở mắt lâu hơn không nháy mắt, đến cuối cùng thì ai da ai da mà sai cung nữ vò đầu cho nàng.
“Tính tình này của đại hoàng tử, đưa đến Tây Bắc hai năm là có thể huấn luyện được một con Hải Đông Thanh cho mình rồi.” Thần Phi cười mắng, “Dù sao mắt của bổn cung cũng không bằng mắt của hắn.”
“Hải Đông Thanh là cái gì?”
Ta tới từ một huyện thành rất nhỏ, chỗ đó chỉ có chim tước và chim yến.
Thần Phi lộ vẻ xa xăm, từ bên hông cởi xuống một miếng ngọc bội đưa cho ta: “Là một loài ác điều vĩnh viễn được tự do.”
Trên ngọc bội có khắc một con chim đang giương cánh bay, chỉ ít ỏi vài nét khắc, cũng không tinh tế, nhưng có lẽ bởi vì nó quá qua loa, nên ta đoán đây là Hải Đông Thanh.
Ta coi như trân bảo, nhét vào trong tã lót của Tiểu Đoàn Tử.
Thần Phi rất hào phóng, nhưng bình thường chỉ giới hạn trong vàng bạc châu báu.
Có một vài đồ vật người khác không chạm vào được.
Trong lúc chúng ta nói chuyện, Tần đáp ứng đã thêu xong yếm, từ trước đến giờ nàng chưa khoe ra tay nghề này, đến khi nàng làm thật, đúng là không hề kém cỏi so với thợ thêu lành nghề là bao.
Ánh mắt của nàng đảo quanh ngọc bội và yếm, ngượng ngùng nói: “Quà tặng này không quý trọng bằng quà của Thần Phi nương nương, tỉ tỉ đừng ghét bỏ.”
“Không chê.” Ta vui cười hớn hở nhận lấy, “Ta không biết thêu.”
Tần Đáp ứng cong cong mi mắt: “Nếu tỉ tỉ muốn học, ngày mai muội sẽ đến dạy tỉ.”
“...” Thật ra ta rất lười, nhưng không muốn phụ lòng tốt của Tần Đáp ứng, ta trịnh trọng gật đầu, “Lần sau nhất định sẽ học.”
Cùng nhau nói chuyện phiếm trong giây lát, mặt trời đã chuyển về Tây, ánh nắng chiều trải dài, hai người cáo từ.
Tần Đáp ứng đi sau Thần Phi vài bước, nhét vào trong tay áo của ta một cái túi thơm.
Nàng cười cười, xót xa.
Chóp mũi ta ngửi được mùi thuốc quen thuộc.
“Từ lúc Hoàng tử chưa sinh ra nàng đã sớm chuẩn bị, giúp tỉ an thần.”
Khóe mắt của Tần Đáp ứng đỏ ửng, chớp vài cái lại giống như không còn dấu hiệu gì nữa, hành lễ với ta, rời đi giống như đang chạy trốn. Ta nắm chặt túi thơm, mặt trời lặn dần, tiếng ve kêu dần tắt.
Ta nhìn tới hướng kia hít hít: “Nếu thật sự có lòng, nên tự mình đưa tới!” “Nương Nương.” Tần Hòe gọi ta, phá vỡ suy nghĩ của ta, hắn vẫy tay.
Ta đi qua đó, hắn lấy ra hai chiếc khăn gấp ngay ngắn: “Đây là Hoàng Hậu nương nương đưa cho ngài.”
‘?”
“Lần trước tới thăm ngài, nhờ ta chuyển giao”
“Vậy sao đến giờ mới đưa cho muội?”
Tần Hòe quay mặt đi, hung dữ nói: “Bận quá, quên mất!”
“...” Ta ngoan ngoãn nhận lấy, đi được nửa đường hồi cung mới nhớ ra, nổi giận đùng đùng quay đầu lại, “Tần Hòe, đừng gạt người! Ngày nào huynh cũng lắc lư trước mặt muội, không có gì bận bịu cả.”
Đã lừa gạt rồi, còn hung dữ với ta?