Tiểu Quất Nhi - Chương 50

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

128.

Khi ta gặp lại Tần đáp ứng là năm ngày sau.

Ngày hôm đó tuyết rơi mờ mịt, mà bầu trời lại trong, trên mặt đất hơi lầy lội một chút.

Khi Tần Đáp ứng tới đây, chân váy có dính chút bùn lầy.

Nàng gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn, đôi mắt trống trơn, to đến nỗi khiến cho người ta sợ hãi.

Khi nàng vào cung cũng bằng tuổi ta, nét trẻ con còn chưa hết, hiện giờ gầy đi, ngũ quan lại thanh lãnh xuất trần.

“Tỉ tỉ, lâu rồi không gặp, đừng trách muội không tới thăm tỉ.” Nàng cười, ngồi ở phía đối diện ta, “Khi tỉ tỉ bị cấm túc, muội bôn tẩu vì phụ thân, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.”

“Đến khi tỉ tỉ hết bị cấm, muội lại bị dời đến cung của Lương Quý Phi, hành động bất tiện, trì hoãn đến tận lúc này.”

Ta nói không có việc gì: “Vì sao muội lại gầy đến mức này, có phải là Diệp… Lương Quý Phi khắt khe với muội không, hay là Phủ Nội Vụ lại ăn bớt cái gì của muội?”

“Đã mời thái y chưa? Để ta gọi người chuẩn bị chút thức ăn cho muội, chúng ta cùng nhau ăn trưa.”

Ta lâu rồi không gặp người ngoài, vô cùng nhiệt tình.

Nàng giữ chặt lấy ta, ngăn lại: “Không cần phiền toái, tỉ tỉ quên là muội đã học y rồi sao.”

“Lần này bất ngờ tới chơi, chỉ là muốn nói chuyện một chút.”

Ta tròn mắt, dừng động tác lại, giơ tay bảo cung nhân ra ngoài.

 Tần Đáp ứng chờ trong phòng, tươi cười trên mặt mới rốt cuộc rút đi.

“Tỉ tỉ.”

“Ta đây”

“Thục Phi không có mang thai đâu!”

Nàng nói một câu như sấm sét, ta sợ tới mức muốn dán một tầng giấy niêm phong lên cửa sổ.

“Cũng không phải là chuyện gì lớn, đến ngày mai có khi không còn nữa.” Nàng lộ ra nụ cười ác liệt, loại vẻ mặt này hiện tại xuất hiện trên khuôn mặt nàng, cảm thấy xa lạ quá.

Nàng nói lảng sang chuyện khác: “Lương Quý Phi không biết việc này, nàng chỉ biết bản thân mình khó có thai, tính tình càng ngày càng kém.”

“Lương Quý Phi từ thời niên thiếu đã yêu Hoàng Thượng, đã nhiều lần muốn thay thế tiên Hoàng Hậu gả vào vương phủ.”

“Nàng nói với muội đủ mọi chuyện từ thời bệ hạ còn niên thiếu, giống như đang sống trong ảo mộng do chính mình dựng nên, thêm lần trước bị mất con, nàng bị chấp niệm với việc phong hậu và sinh con vua mà điên loạn, muội cảm thấy không được tốt.”

“Sau khi tỉ bị thất sủng, nàng cho rằng với tình cảm của mình với hoàng thượng thì sẽ nhận được sủng ái, nhưng khi Thục Phi đoạt được phần sủng ái này, nàng hận Thục Phi đến ngứa răng.”

“Không có việc gì, nàng cũng từng hận ta rồi.” Ta nhún vai, “Lương Quý Phi tuy rằng hơi ngang ngược một chút, nhưng cũng không phải là hung ác, Thục Phi thông minh sẽ không chịu thiệt thòi gì.”

Ta nói như vậy, Tần Đáp ứng chỉ nhìn ta, giống như đang nghe chuyện đùa.

Nhưng nàng không nói thêm gì.

Chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Chỉ hy vọng là như thế.”

Một hồi lâu sau, Tần Đáp ứng không nói gì nữa, chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm trên bàn, nàng đứng dậy tạm biệt.

Lần này, ta còn tiễn nàng rời đi.

Nàng nắm tay ta ra ngoài, đến cửa cung mới buông ra.

Tần Đáp ứng hành lễ với ta: “Tỉ tỉ, muội nhờ người đưa vào cung một cây Quýt, nếu năm sau có quả, muội sẽ đến gặp tỉ.”

Hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, cây quýt có thể sống không?

Lại còn nói sang năm, có phải là muộn quá không?

Ta có rất nhiều câu hỏi không thể nói ra lời, chỉ có thể nhìn Tần Đáp Ứng rời đi, cho đến khi nàng biến mất trong mắt ta.

Ta nói: “Đừng chờ lâu như vậy đi, ta sẽ rất nhớ muội.”

129.

Một ngày trước khi Lý Quân Khoát hồi cung, Tần Đáp ứng chết.

Nghe đồn nàng nói gì đó chống đối Lương Quý Phi, bị đánh hai mươi trượng, máu chảy đầm đìa bị nâng trở về, Lương Quý Phi lại không cho Thái Y đến chữa cho nàng.

Sau khi Lý Quân Khoát trở về, cùng Thục Phi tản bộ ở Ngự Hoa Viên, tìm thấy Tần Đáp ứng máu thịt lẫn lộn trong bụi cỏ.

Nàng đã sớm không còn hơi thở nữa.

Thục Phi vì sợ hãi mà đẻ non.

Cung nhân đều nói, Tần Đáp ứng là do Lương Quý Phi hại chết.

Thái Hậu ra mặt đảm bảo cho Lương Quý Phi cũng vô dụng.

Toàn bộ trên dưới cung đều tận mắt nhìn thấy Lương Quý Phi trượng trách Tần Đáp ứng, đây chính là bằng chứng.

Mặt rồng giận dữ, Lý Quân Khoát lấy tội danh sát hại phi tần, mưu hại con vua biếm Diệp Dịch Vy vào lãnh cung.

Diệp gia, Triều đình yên tĩnh như chết lặng.

Thái Hậu lại bị bệnh nặng một trận, lại không nói thêm một lời cầu tình.

Ta nghe Hạnh Nhi truyền lời, Thái Hậu bị bệnh lẩm bẩm: “Đều sai rồi, sai thứ tự.”

Ta nghe cũng hiểu.

Sai thứ tự, nếu đưa Diệp Dịch Vy vào vương phủ, cho dù chết thì phía sau vẫn còn Diệp Dịch Tình, Diệp gia không đến mức thua cả bàn cờ.

Nhưng ta cũng không cho là sai thứ tự.

Mà ngay từ đầu đã là sai.

Diệp Dịch Vy vẫn sẽ vì yêu mà cuồng, Hoàng Hậu nương nương vẫn sẽ vì âu sầu mà thành bệnh tật.

Chỉ cần các nàng còn ở trong Tử Cấm Thành.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo