Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
130.
Vĩnh Thọ Cung lại khôi phục sự sung túc trước kia.
Đại hoàng tử biết đi, vịn vào cây quýt trong viện nghiêng ngả lảo đảo.
Thần Quý Phi được phong làm Hoàng Hậu, Thục Phi phong làm Thục Quý Phi.
Mà ta lại làm sủng phi, Lý Quân Khoát sẽ cười tủm tỉm bước vào cửa lớn Vĩnh Thọ Cung, gọi ta: “Tiểu Quất Nhi.”
Tất cả đều không có gì thay đổi.
131.
Lại thêm một năm tuyển tú.
Các phi tần mới tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu.
Ta cùng với Thục Quý Phi ngồi trên đầu.
Những người mới lúm đồng tiền như hoa, nhiều nhất cũng không quá mười bảy.
Bên ngoài Cảnh Nhân Cung cắm một chiếc gậy buộc lụa hồng, trong phòng lượn lờ đàn hương, cổ tay Hoàng Hậu quấn quanh một chuỗi Phật châu, đối mặt với mọi người đoan trang xa cách.
Không khác so với tiên Hoàng Hậu là bao, sinh mệnh của nàng cũng đang dần trôi đi.
Thục Quý Phi quản lý việc lục cung, cằm nhẹ hếch lên, nhìn mọi người.
Không có ai yêu cầu nàng phải dâng hai tay lên lấy lòng nữa, Thư gia cùng với Vương gia chiếm nửa bầu trời Tây Bắc, đối mặt với nàng chỉ còn những gương mặt tươi cười a dua.
Mà ta, vẫn là Hiền Phi.
Sủng quan lục cung, được Hoàng Thượng nâng trong lòng bàn tay, thường xuyên cùng Hoàng Thượng mười ngón tay đan vào nhau sóng vai mà đi.
132.
Tử Cấm Thành hết mùa hoa này đến mùa hoa khác nở rồi lại tàn.
Ta vẫn sẽ tìm người chơi bài cửu, chỉ là không phải người trước kia.
Ta mang thai đứa nhỏ thứ hai, đại hoàng tử từ bên ngoài viện chạy tới, đầy mặt vui sướng nói cho ta: “Ngạch nương, cây quýt có quả rồi, người nếm thử xem có ngọt không.”
“Lý Quân Khoát hiện giờ là cha rất nghiêm, bảo hắn phải ổn trọng một chút: “Ngạch nương của con hiện tại thích ăn chua, nói gì mà ngọt hay không.”
Ta muốn ăn, hắn bất đắc dĩ chiều chuộng bóc quả quýt cho ta.
Mới vào miệng ăn rất chua xót, còn chưa chính nên rất chua.
Ta nheo mắt lại, cố gắng nuốt xuống, cười nói: “Rất ngọt, ăn ngon!”
Lý Quân Khoát không nghi ngờ, tự mình nếm một miếng.
Không biết vì sao hắn ăn lại ngọt, hắn nói: “Tiểu Quất Nhi thì phải ngọt.”
133.
Hạnh Nhi nói, nhìn từ xa chúng ta giống như là một nhà ba người bình thường trên phố.
(Hết)
_________
LND: Đọc truyện này, tuy là điền văn, nhưng khi đọc nó cảm xúc của mình cũng phập phồng lên xuống ghê lắm. Rốt cuộc trong cung phải ngươi chết ta sống đến mức nào chứ?
Làm thế nào để có thể tránh thoát được vận mệnh đây? Khỏi bị héo mòn mà chết.
Kết cục nữ chính hạnh phúc, nhưng hạnh phúc không trọn vẹn, bởi vì những người mà nàng coi là tỉ muội thân thiết trong cung lần lượt rời đi.
Nhưng lại thở dài một tiếng, cuộc đời như vậy đã là quá may mắn rồi!