Tiểu Quất Nhi - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

39.

Tuy là về lý, ta có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng về tình, ta vẫn hơi khó chịu một chút.

Vì thế, có vài ngày ta không để ý đến hắn.

Hắn cũng phát hiện ra, Lý Quân Khoát tai thính mắt tinh, đã đoán ra nguyên do trong đó.

Lúc sau, bên ngoài Dưỡng Tâm Điện truyền đến tiếng khóc lóc cầu xin. 

Ngày hôm đó, Thái Hậu gọi ta đến cung của nàng.

40.

“Nghe nói Khánh Quý nhân gần đây thân mình không dễ chịu?”

Gương mặt hiền từ của Thái Hậu, vì bảo dưỡng rất tốt, nhìn rất trẻ, chỉ là khóe mắt có vài nếp nhăn, giống như Quan Âm.

Nàng cười hỏi ta, bên cạnh nàng còn có Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu mỗi ngày đều đến chỗ Thái Hậu, thật ra cũng không phải vì ta, lúc này trộm nhìn ta, uống trà không nói lời nào.

Ta cảm thấy có áp lực rất lớn.

“Vâng… là hơi không thoải mái một chút.” Khi ta nói dối thì thường hay nói lắp, Hoàng Hậu vừa nghe đã cười.

Rốt cuộc Thái Hậu cũng không làm khó ta, nàng là người dịu dàng ôn hòa nhất, khi Tiên đế còn sống nàng là Hiền phi.

“Hoàng Đế trẻ tuổi, không khỏi dễ xúc động, trong lòng ngươi có chút khó chịu, hắn không làm khó ngươi lại làm khó người phía dưới, trên dưới trong cung vì một chút khó chịu của các ngươi lại khiến cho lòng người sợ hãi, Khánh Quý nhân, chính ngươi tự suy nghĩ một chút, hiện giờ cũng không còn là trẻ con nữa.”

Ngược lại, ta đã trở thành đố phụ (10) nổi tiếng xa gần.

41.

Hôm nay ta thị tẩm, là tự ta tìm Lý Quân Khoát nói muốn thị tẩm.

Màn đêm buông xuống, hắn bước dưới trăng mà đến, kéo lấy tay ta, giữa ngón tay đều có mồ hôi.

“Ngài làm ồn cái gì thế?” Ta hỏi, vành mắt nóng lên, có chút bực bội.

“Không ầm ĩ một chút, làm sao nàng biết suy nghĩ của trẫm.”

Tóc ta rối tung, tay của hắn từ đầu ta dịch xuống eo, ôm lấy không bỏ.

“Tiểu Quất Nhi, trẫm là Hoàng Đế, nhưng ta là phu quân của nàng.”

Từng câu từng chữ, còn nặng hơn cả ngàn vàng.

42.

Chuyện tuyển tú đã định.

Ta được thăng làm tần, không có nguyên do gì, là do Thái Hậu nâng, nói ta hiền huệ hiểu chuyện.

Ta bĩu môi, bóc quả quýt hỏi chuyện cha mẹ vào kinh.

Cũng tốt, còn có chút việc để phân sự chú ý của ta.

43.

Cha mẹ vừa mới vào kinh, tin tức đã bay đến tai ta rồi. Cùng lúc đó, trong cung lại khua chiêng gõ mõ mà thu xếp chuyện tuyển tú, cung nữ thái giám liên tục qua lại không ngừng.

Như là đang ăn Tết.

Ngược lại là mấy phi tần chúng ta vui buồn lẫn lộn, không có việc gì tụ họp với nhau đánh bài.

Các nàng đánh, ta nhìn.

Ở nhà, ta cùng huynh trưởng và phụ thân đã từng chơi, cũng coi như là từ nhỏ đã chơi, nghe Tần Thường tại nói có đồ chơi mới cùng nhau chia sẻ, còn tưởng là cái gì, kết quả…

Ta cũng muốn chơi.

Ta nóng lòng muốn thử, lại bị Thần Phi đẩy một cánh tay, ngồi bên cạnh ghế mềm.

“Con nít con nôi, chơi cái này làm gì.”

Khi nói chuyện âm cuối của nàng cao lên, giống như chuẩn bị vả ta một cái, ta lập tức ngập ngừng sợ hãi trốn đến bên cạnh Hoàng Hậu tìm một chỗ dựa.

“Khánh muội muội cũng đã mười bảy rồi, nhỏ chỗ nào.” Lạc Đáp ứng nghĩ sao nói vậy, không sợ Thần Phi., “Ngài đó, tự mình muốn đánh, không ai dám đoạt vị trí của ngài.”

Đuôi mắt của Thần Phi nheo lên, trừng mắt với Lạc Đáp ứng, nếu là trong tay nàng có một cây gậy thì đã sớm đánh lên người của Lạc Đáp ứng rồi, nhưng rốt cuộc đã ở trong cung nhiều năm như vậy rồi, cho dù tính tình có khí phách cương trực đến đâu thì cũng bị mài mòn mà trở nên khôn khéo một chút, vì vậy nàng chỉ có thể sử dụng móng tay thon dài chọc lên thái dương của Lạc Đáp ứng.

“Bổn cung muốn chơi ư? Bổn cung muốn chơi chẳng lẽ lại không gom đủ một bàn người sao, làm sao phải tranh giành với bé Quýt?”

Lạc Đáp ứng cười xin tha, nhõng nhẽo: “Tỉ tỉ tốt, là tại muội lanh mồm lanh miệng nói bừa, ngài còn lạ gì nữa, cũng tại vì muội coi nó như là bảo bối, cùng với Tần tỉ tỉ nghiên cứu nửa ngày rồi!”

Nàng lại vừa đổ nước, vừa dọn điểm tâm, giả làm vai hề khom lưng cúi đầu, mới có thể khiến cho Thần Phi cười trở lại.

Mà ta cùng với Tần Thường tại ngồi ở cạnh nhau, nhìn các nàng ầm ĩ, hai người chúng ta đều ít nói, nàng tính tình điềm tĩnh, nên chúng ta cũng thân thiết một chút.

Trận bài này còn chưa đánh, bởi vì Hoàng Hậu còn bận với việc tuyển tú, còn ở sảnh ngoài xử lý.

Buổi trưa, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran, phòng trong cung nữ nhẹ nhàng quạt băng, mùi hương hoa quả trong không khí, tiếng cười đáng yêu của con gái, tiếng bàn ghế va chạm…

Tất cả đều thoải mái an tĩnh, khiến cho ta hồi tưởng đến một buổi trưa trong thư phòng ở huyện thành nhỏ rất lâu trước kia.

Ta nói với mẹ, nếu được làm bạn với rất nhiều tỉ muội, mỗi ngày vô cùng náo nhiệt đùa giỡn với nhau thì thật tốt.

 

Một lời đã thành sự thật, hiện giờ cuộc sống này, tốt đến mức khiến cho ta cảm thấy không chân thật, đẹp đến nỗi giống như thủy tinh dễ vỡ. Nghĩ vậy, trong khoảnh khắc đó hốc mắt ta cũng nóng lên.

________

10. Đố phụ: người vợ hay ghen, người đàn bà hay ghen (trong thời phong kiến tam thê tứ thiếp, thì đây là một tính xấu bị xã hội áp đặt lên phụ nữ)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo