Tiểu Quất Nhi - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hoàng Đế ghét nhất là ngoại thích tham gia chính sự, thời trẻ những phi tần hậu duệ nhà quý tộc được đưa vào cung, đều được sủng ái vô cùng, lại xuống đốc đến nỗi lặng yên không tiếng động, việc tranh sủng trong cung cũng có, nhưng không có ai mượn ân sủng để mưu lợi cho gia tộc.

Hai năm trước mũi tên quét sạch những mong đợi đó, không biết bắn về phía ai, phần lớn là theo bản năng mà trốn xa một chút.

Ta không dám nghĩ, nhưng trong lòng cũng có một chút chờ mong.

Quan huyện ở một địa phương nhỏ, nhảy đến dưới chân thiên tử, là vinh quang bậc nào, ca ca có uống say cũng không dám nghĩ.

“Có được không?” Ta hỏi, vội vàng nhìn vào mắt Hoàng Đế, giống như tiếng muỗi kêu.

Lý Quân Khoát cười cười, ôm eo ta, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chỉ cần nàng muốn là được!”

36.

Chắc là được rồi.

Dù sao cũng không bao lâu đã truyền đến tin tức cha ta được thăng quan, trong cung từ trên xuống dưới đều đến chỗ ta chúc mừng.

Đây là một ám chỉ, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra.

Hiện giờ địa vị của ta không bình thường, không ai có thể coi khinh con gái của một quan huyện nữa.

37.

Phụ thân thăng quan, cả nhà rầm rộ, vội vã đi vào dưới chân thiên tử, trước đó lại nhờ người, dùng tích cóp cả đời để mua một phủ đệ nho nhỏ ở ngoại ô kinh thành.

Ta vốn muốn trợ cấp một chút, dù sao ở trong cung cũng không dùng đến tiền, nhưng mẹ không nhận, người nói cha đã rất giận.

Cha là người thích sĩ diện, lại cảm thấy ta thua thiệt, ngoài miệng quật cường, nói ta khi giàu sang phải nghĩ đến lúc nghèo hèn, cũng nên giữ lại để lo cho bản thân, rốt cuộc là trong cung, không thể dựa vào sủng ái trong một chốc một lát của Hoàng Đế mà không lo lắng cho tương lai.

Ta không hiểu, không hiểu một chốc một lát là ý gì.

Vì thế, ngày hôm đó ta đi Dưỡng Tâm Điện tìm Lý Quân Khoát, đang đi trên hành lang thì nghe thấy hai cung nữ tán gẫu với nhau.

“Nghe nói hôm nay thái phó đề nghị Hoàng Thượng tuyển tú quy mô lớn, nói Hoàng Thượng của chúng ta đăng cơ đã hơn bốn năm rồi, hiện giờ dưới gối không có con trai con gái…

Ta dừng lại tại chỗ, giống như một chậu nước đổ ập xuống, lạnh đến lòng bàn chân.

Hóa ra, sủng ái thật đúng là có thời gian hạn chế.

38.

Hai năm đầu ta không thị tẩm, trong cung nhiều phi tần, hắn đổi luân phiên, nửa tháng cũng đến ta.

Sau đó người thì chết, người thì điên, người thì bị biếm lãnh cung,... những nữ tử đó tên họ là gì, cũng chỉ trôi qua như mây khói, như pháo trúc đầu năm nổ vang, xán lạn mà ngắn ngủi.

Lưu lại, đáng giá để ghi nhớ, ngoài Hoàng Hậu ra, cũng chỉ là những tỉ muội ngoan ngoãn không có gì xuất sắc.

Tần Đáp ứng, con gái của Thái Thường Tự Thiếu Khanh, ở khuê phòng nổi tiếng vì kính cẩn nghe lời, diện mạo thanh tú, giọng nói nhỏ nhẹ, tư thái yếu đuối, ngoài trừ sớm tối thưa hầu, vĩnh viễn không biết nàng trốn ở đâu. Nàng giống như không có gì đặc biệt hay xuất sắc, lại giống như cái gì cũng biết, lần trước vào ngày hội nguyên tiêu, đánh đàn thổi tiêu viết chữ vẽ tranh nàng đều tham dự, chỉ là không đứng đầu.

Lạc Thường tại, con gái của Viện Sử Thái Y Viện, giỏi nấu ăn, nàng xin Hoàng Đế cho nàng một phòng bếp nhỏ, mỗi ngày nàng làm một chút đồ ăn trên có Hoàng Đế Thái Hậu, dưới có cung nữ thái giám đều được chia, làm người hòa ái, không kiêu ngạo chút nào. Ở trên nàng có một tỉ tỉ, gả cho tam đệ của Hoàng Thượng làm trắc phi, sau một năm sinh thế tử được nâng làm chính phi, phu thê cầm sắt hòa minh, kinh thành hiếm có. Từ nhỏ đến lớn nàng đều bị tỉ tỉ chèn ép, nên thường hay tính toán chi ly. Có một chuyện thú vị, có lần Hoàng Thượng đi đến chỗ nàng, nói chuyện phiếm đến cách làm mấy loại đậu phụ, không ngờ hai người cãi cọ với nhau, Thường tại một đường chạy theo Hoàng Đế, hỏi tào phớ mặn hay tào phớ ngọt của nàng ngon hơn.

Thần Phi, con gái của Thống Lĩnh Cánh Tả Tiên Phong doanh, từ khi Hoàng Đế làm Thái Tử đã vào phủ, con nhà võ tướng, là trưởng nữ trong nhà, lớn lên được thiên kiều bách sủng, lại là phi duy nhất trong cung, thân cao mắt xếch, luôn luôn nhìn nghiêng người khác. Hơn nữa nàng là người có võ, hiên ngang khí phách, thích chơi trường thương, chỉ là trong cung không được phép dùng mấy vũ khí sắc bén, nàng chỉ cần một cây trường côn cũng múa đến tự tại, vì người khắc nghiệt lại nghiêm túc, không dễ dàng tức giận, nhưng khi nàng nổi giận thì cho dù là ai (ngoại trừ Hoàng Đế, Hoàng Hậu, Thái Hậu) thì đều không thoát khỏi một gậy của nàng.

Hiện tại trong cung, cộng với ta nữa thì chỉ có năm phi tần, so với ba năm trước đây rầm rộ đông đúc, đúng là hơi hịu quạnh một chút.

Thêm nữa, hiện giờ Hoàng Đế bận việc chính vụ, mỗi lần tiến đến hậu cung, tám chín phần mười cũng là tới tìm ta… Mà bụng của ta…

 

Lý Quân Khoát là Hoàng Đế, mà ta thường hay quên.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo