Tịnh đế liên chi - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chị gái ảo não đập đầu một cái, “Ai da, trí nhớ này của ta hiện giờ càng ngày càng tệ. Âm Âm đừng để ý!”

Ta áp xuống sự nghi ngờ trong lòng, ra vẻ hờn dỗi, “Trước kia trí nhớ của tỉ rất tốt, hiện giờ cuối cùng cũng xa lạ rồi, ngay cả khi nào Âm Âm cập kê cũng không nhớ.”

Chị gái vội vàng cáo tội xin tha: “Tỉ sai rồi!”

Đúng lúc đó, Tiêu Sơn đổi chủ đề, “Không biết Âm Âm thích nam nhi kiểu gì, tỉ phu chắc chắn sẽ lưu ý cho muội.”

Ta cười cười, nửa thật nửa giả mà trả lời, “Trong nhà chỉ có hai người con gái là muội và tỉ tỉ, hiện giờ tỉ ấy có được lang quân như ý, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, muội đành phải cố gắng mà kén rể để kế thừa Bạch phủ.” 

Biểu cảm của chị gái rất quái dị, không có vẻ gì cả, giống như chuyện không liên quan đến mình!

Nhưng Tiêu Sơn lại cứng đờ, biểu cảm này đáng để nghiên cứu. Tiêu Sơn chạm vào ánh mắt ta, lập tức cười liên tục.

“Nhạc phụ nhạc mẫu đều có an bài rồi, anh rể thật đúng là ngu ngốc, nhọc lòng chuyện không đâu. Âm Âm thử món rượu ủ hoa quế này, thơm ngon ngọt miệng, chắc chắn muội sẽ thích.

“Được, anh rể.”

Không bao lâu sau, có một tì nữ vội vàng chạy vào, nói nhỏ bên tai Tiêu Sơn vài câu, hắn lập tức đứng dậy, rất là nôn nóng.

“Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi  (1) ngã bị thương, ta phải đi xem.

Nhìn bóng dáng Tiêu Sơn vội vàng rời đi, ta nhíu chặt mày “Tỉ tỉ, Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi là ai thế?”

Trong lòng có một suy đoán lớn mật, Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi này chẳng lẽ là con của Tiêu Sơn?

“Bọn họ là con của cháu họ bà con xa bên nhà mẹ chồng ta.”

Cháu họ bà con xa nhà Tiêu lão phu nhân ư? 

Trong lòng ta tự nhiên cảm thấy căng thẳng, đây có phải là cầu thanh mai trúc mã giữa biểu ca và biểu muội trong tiểu thuyết không?

“Tỉ, biểu muội kia mục đích có đơn giản không?” 

Chị gái lắc đầu.

Nàng nói, mới đầu nàng cũng cho rằng biểu muội này là tới chia cắt nàng với phu quân, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết, biểu muội tuổi còn trẻ đã thành quả phụ, không cha không mẹ, chỉ còn thân nhân duy nhất là lão phu nhân. 

Vì thế, mang theo một trai một gái đến đây cậy nhờ.

Sau khi đi vào Tiêu phủ thì vẫn luôn bị bệnh, luôn nằm triền miên trên giường bệnh, cho dù có lòng quyến rũ Tiêu Sơn thì cũng không có sức.

Nhưng mà hai đứa trẻ kia được nuôi dưỡng rất tốt.

Ta hiểu rõ gật đầu, “Anh rể thật ra rất quan tâm đến hai đứa nhỏ kia.”

Chị gái nghe thấy vậy thì hơi nhăn mày lại, “Haizzz, cũng trách bụng ta không biết cố gắng. Mẹ chồng nói nếu khó có thai, có thể nghĩ đến việc nhận nuôi Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi.”

Quả nhiên là đúng như ta nghĩ, ta cẩn thận nhìn khuôn mặt u sầu của chị gái, bên trong hơi nước giống như mây đen che trời, nhìn không rõ ràng.

Không ngờ ta không nhìn ra mệnh cách của chị gái! Thật là quái dị.

Vừa vào Huyền Môn đã ngũ tệ tam khuyết

Mỗi một truyền nhân của Bạch gia chúng ta đều vô duyên với phú quý nhân gian. Nhưng kể từ khi lên núi, chúng ta đã tích đức làm việc thiện, tích góp công đức, ngày ngày cầu phúc cho Bạch gia. Để Bạch gia có thể nhận được ơn huệ do công đức.

Vì thế, dòng chính của Bạch gia đều phú quý an ổn cả đời, có mệnh cách sống thọ và chết tại nhà

Chị gái ta từ nhỏ đã thích làm việc thiện, phúc trạch càng trường thọ, mệnh tốt, cả đời trôi chảy. Nhưng hiện giờ, phúc trạch này lại giống như hoa chốn sương mù. Thật thật giả giả, như ảnh như ảo!

5.

Đến đêm, ta nhảy lên nóc nhà, nhìn toàn bộ Tiêu phủ, bao phủ bởi phúc trạch nồng đậm.

Đây là ân trạch mà tổ tiên phải có đại khí vận hoặc đại công đức trong người thì gia tộc mới có thể có được. Là ổ phúc danh xứng với thực.

Theo như ta quan sát, trong phủ từ chủ nhân đến hạ nhân đều là người ôn hoà từ bi. Nhưng chuyện của Tiêu Sơn là sao? Chẳng lẽ là do ta suy nghĩ nhiều?

Có lẽ ta nên sớm gặp hai đứa nhỏ kia. 

Bữa trưa ngày hôm sau, vì coi ta là khách, Tiêu lão phu nhân mở tiệc khoản đãi ta.

Tiêu phủ này người đơn giản, ba đời đều là đơn truyền. Đến thế hệ này chỉ có một mình Tiêu Sơn. 

Với sắp xếp này, không buộc chị gái ta sinh con, là vô cùng khoan dung. 

Nếu Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi không phải con cái của Tiêu Sơn, làm con nuôi thì sao?

Nhưng mà chỉ sợ đây chỉ là một âm mưu. Ta không biểu cảm gì mà ăn đồ ăn.

“Âm Âm, đồ ăn ở kinh đô có hợp ý không?” 

“Cảm ơn lão phu nhân, đồ ăn rất ngon miệng, ta rất thích.”

“Được, thích là tốt rồi!”

 

Chị gái dịu dàng gắp đồ ăn cho ta, “Âm Âm ăn miếng bánh cá này, muội thích ăn nhất!”

________

(1) Minh Ca Nhi, Điềm Tỉ Nhi (hoặc có khi là Thư Nhi) tên gọi thân mật ở nhà của con trai thường có đệm ca nhi ở phía sau, con gái thì hay đệm tỉ nhi (hoặc Thư Nhi) phía sau.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo