Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta nhìn bánh cá trong bát, che miệng lại, thiếu chút nữa thì nôn ra ngoài.
“Oẹ”
Khi còn nhỏ ăn cá bị hóc xương, suýt nữa thì mất nửa cái mạng. Kể từ đó, tất cả những đồ ăn liên quan đến cá đều khiến ta sinh ra cảm giác buồn nôn.
“Âm Âm làm sao thế?” Chị gái nóng ruột mà dò hỏi.
Ta một lời khó nói hết mà nhìn về phía chị gái, hơi ấm ức một chút, “Hiện giờ ngay cả việc muội thấy cá sẽ nôn mà tỉ cũng không nhớ rõ.”
Nghe thế, tỉ tỉ sửng sốt một chút, mờ mịt khó hiểu. “Sẽ nôn sao?”
Thật ra, vẻ mặt của Tiêu lão phu nhân có vẻ hoảng loạn, nàng vội vàng trấn định lại. “Âm Âm không ăn cá thì thôi không ăn nữa, không thể để mình phải ấm ức được! Bảo bọn nha hoàn bỏ đi!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng dò hỏi của nam nhân: “Âm Âm là chịu ấm ức gì?”
Tiêu Sơn nắm tay hai đứa nhỏ đi vào phòng tiệc, lão phu nhân vui vẻ ra mặt: “Không phải đã nói là có việc không tới rồi sao?”
“Việc quan trọng như mở tiệc chiêu đãi Âm Âm, sao có thể không tới được? Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi cứ nhất định phải đi gặp mẹ của bọn họ, mới trì hoãn đến lúc này.”
Lão phu nhân vội vàng tiếp đón hai đứa nhỏ, “Không sao không sao, mau tới đây ngồi”
Trên bàn cơm, nha hoàn chia thức ăn cho chúng ta. Động tác rất là quen thuộc mà thêm vài chiếc bánh cá cho Điềm Tỉ Nhi
Hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, vừa nhìn đã thấy là thiếu gia tiểu thư, kim tôn ngọc quý.
Bé gái ngọt ngào nói: “Cá bánh ăn ngon quá.”
Không chỉ là Điềm Tỉ Nhi, cả Minh Ca Nhi cũng thích bánh cá hơn tất cả các loại đồ ăn khác.
Thấy hai người vui vẻ ăn bánh cá, lại nhìn chiếc bánh cá trong chén của mình, trong đầu ta giống như có thứ gì đó muốn xâu chuỗi lại với nhau.
Lão phu nhân nhìn thấy suy nghĩ của ta, vội vàng giải thích cho hành vi vừa rồi của chị gái.
“Âm Âm, Niểu Niểu rất chăm sóc đối với Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi, có lẽ nàng đã nhớ đồ vật mà bọn trẻ thích ăn thành ngươi thích ăn.”
Tôi phục hồi tinh thần, giả bộ hiểu rõ, “Được rồi, từ trước tới giờ tỉ tỉ đều nhân ái ôn hoà, bọn trẻ cũng rất ngoan, ăn nhiều cá một chút thông minh!”
Nghe thấy ta nói thế, trong mắt lão phu nhân hiện lên vẻ vui mừng
“Âm Âm, cha mẹ ngươi rất ít khi tới kinh thành, lần này ngươi tới rồi, chúng ta có việc muốn bàn bạc với ngươi, cũng để ngươi đến khi trở về nói một chút cho thông gia biết.”
“Ba năm rồi mà Niểu Niểu cũng không mang thai, chúng ta muốn làm chủ để cho Minh Ca Nhi cùng với Điềm Tỉ Nhi được ghi dưới danh nghĩa của nàng, tương lai cũng có người nhờ cậy vào.
Vừa rồi ta đã thấy, giữa Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi với Tiêu Sơn không có dây liên hệ của người thân, Xì.
Có nghĩa là, bọn họ không phải con của Tiêu Sơn.
Nếu chị gái vẫn luôn không có con nối dõi, thì việc nhận nuôi hoặc Tiêu Sơn nạp thiếp chỉ là vấn đề thời gian. Tiêu phủ lớn như vậy cần có người thừa kế quản lý.
Còn con của Tiêu Sơn, ta cũng nhất định sẽ tìm ra, đến lúc đó, là đi hay ở do chính tỉ tỉ quyết định.
Ta vui vẻ cười nói, “Bạch gia tôn trọng lựa chọn của tỉ tỉ.”
Nghe vậy, trong mắt của chị gái ta vui vẻ đến kinh ngạc: “Ta đồng ý nhận nuôi Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi.”
Phản ứng này của chị gái là sao? Có gì đó không đúng. Tối hôm qua khi nhắc đến việc này rõ ràng là u sầu đầy mặt, hôm nay lại mừng rỡ như điên?
Vui vẻ còn có vài chủ nhân khác ngồi trên bàn nữa. Ngay cả Tiêu lão gia trầm mặc ít lời cũng cười vui vẻ.
Nhưng ta lại cười không nổi. Ta nhìn chằm chằm vào mặt chị gái, nhìn đi nhìn lại.
Đúng là chị gái của ta, không sai được, nhưng chị gái ta tâm tư tỉ mỉ, bách chuyển thiên hồi (2) Hiện giờ dáng vẻ này lại giống như một đại tỉ ngốc nghếch không có hồn phách.
Không có hồn phách ư?
Trong lòng ta hồi hộp một chút, tỉ tỉ nhiều khi mờ mịt nhưng lại không giống với người bị mất hồn phách. Chẳng lẽ thật sự có người dám động thổ trên đầu thái tuế ư?
Trong cơ thể của chị gái ta, đủ ba hồn bảy phách. Vậy thì tất cả những việc này lại là vì sao?
6.
Bởi vì hai đứa nhỏ đã tới, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tiêu sơn vừa chăm sóc chị gái ta, vừa coi chừng hai đứa trẻ. Nhìn như thế, thật sự là một nam nhân tốt. Chỉ là, biểu hiện của chị gái ta thật sự quái lạ.
________
(2) Bách chuyển thiên hồi - 百转千回
Là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là một quá trình quanh co lặp đi lặp lại. Cũng có nghĩa là người đã trải qua nhiều khúc khuỷu quanh co. nó xuất phát từ bài thơ thứ tư “Hoài niệm” của Hoàng Tĩnh Nhân thời nhà Thanh
Câu thành ngữ này dùng ở đây có nghĩa là chị gái của nữ chính là một người rất thông tuệ và tâm tư rất sâu kín, không giống với người phụ nữ trước mắt cô ấy.