Tịnh đế liên chi - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta lập tức lên tiếng, “Ai da, tỉ tỉ, tỉ xem khăn lụa trong tay muội đó chính là năm đó tỉ đưa cho muội, hình này mới thêu được một nửa muội đã vội vàng cầm đi rồi. Lần này tới đây, tỉ cần phải giúp muội thêu nốt nửa kia.”

Chị gái cầm lấy khăn lụa của ta, cẩn thận nhìn hình được thêu trên khăn lụa, “Đây là mẫu đơn ư?” 

Mẫu đơn? Nàng nói đây là mẫu đơn ư? Ta siết chặt tay, lồng ngực nổi lên lửa giận, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía nữ nhân thanh lệ, khuôn mặt dịu dàng phía trước này, lạnh giọng mở miệng chất vấn, “Ngươi không phải tỉ tỉ của ta, ngươi là ai? Vì sao ngươi muốn giả mạo tỉ tỉ của ta?”

Ta đột nhiên gây chuyện, khiến cho nữ nhân trước mắt đỏ mắt, ấm ức vô cùng, nước mắt chảy ra. Mà những người Tiêu gia lại khiếp sợ, trên nét mặt là sự khủng hoảng hỗn loạn muốn ẩn giấu.

Tiêu lão phu nhân là phản ứng nhanh nhất, nàng rất nhanh trấn định trở lại, vội vàng tiến lên trấn an ta.

“Âm Âm, sau ngươi lại đột nhiên hỏi như thế? Đây là chị gái của ngươi, là Niểu Niểu không thể giả được.”

“Nàng không phải chị gái của ta!”

Ta nâng chiếc khăn cho mọi người xem, trên mặt có một đồ án rõ ràng đã thêu được một nửa. Cho dù người ngoài nhìn không ra là cái gì, thì chị gái ta nhất định phải biết đó là Tịnh Đế Liên Hoa chưa hoàn thành, chứ không phải là đồ bỏ đi mẫu đơn.

“Đây là khăn lụa mà tỉ tỉ đã tự tay thêu cho ta, chị ấy nói, tịnh đế liên chi (3), một cành hai bông là tẩm bổ cho nhau, cho nhau thành tựu mới có thể khoẻ mạnh mà sinh trưởng, giống như tình cảm sâu sắc của chị em ta dành cho nhau, nhưng người này lại nói với ta đây là mẫu đơn.”

Nữ nhân kia nói năng lắp bắp, lộn xộn, “Ta, ta quên mất.”

Nàng đau khổ mà che đầu lại, giống như đang giãy giụa cái gì đó, Tiêu Sơn đau lòng mà ôm chặt nàng: “Âm Âm, muội thực sự đã trách oan chị gái muội rồi. Gầy đây Niểu Niểu hay bị đau đầu, trí nhớ không bằng lúc trước. Hơn nữa là thời gian đã trôi qua lâu rồi, khả năng không cẩn thận mà quên mất.”

Hừ! Đã quên à, nhưng ta không tin. Người phụ nữ này có vấn đề.

Nhưng hiện tại ta không biết rõ tình hình, không thể nào trở mặt với Tiêu gia được. Nếu không chị gái gặp nguy mất.

“Hừ!” Ta tức giận mà quay mặt đi, vẻ mặt tức giận.

Nhưng rõ ràng là so với lúc nãy nổi giận đùng đùng, thái độ tốt hơn vài phần.

Tiêu lão phu nhân vội vàng đưa mắt ra hiệu với nữ nhân kia, vì thế, chị ta tiến lên nắm tay ta nói: “Âm Âm, xin lỗi! Thời gian tỉ ở bên cạnh muội quá ít, rất nhiều chuyện ấn tượng không khắc sâu, là tỉ sai rồi. Đều tại đầu óc của tỉ không biết cố gắng, Âm Âm tha thứ cho ta được không? Lần này muội ở đây lâu một chút, tỉ đảm bảo sẽ nhớ rõ ràng rành mạch những thứ muội yêu thích.”

Tuy ta và chị gái cùng một mẹ đẻ ra, nhưng số ngày ở bên nhau lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói như vậy có vẻ cũng hợp lý. Nhưng ta vẫn khó chịu mà bĩu môi, dáng vẻ rất không tình nguyện. 

Chị gái nhân cơ hội bắt đầu tỏ vẻ dịu dàng để tấn công, nàng thân mật lôi kéo tay ta lay lay, nhẹ nhàng tinh tế nói: “Muội muội tốt! Âm Âm muội muội! Hãy tha thứ cho tỉ đi!”

Lúc này lại giống như là chị gái của ta.

Vì thế, ta lại thuận tiện bước xuống bậc thang “Uhm”

Thật ra, ta đã tra xét rõ ràng, thân thể trước mắt này thật sự là của chị gái ta, nhưng lại không biết vì sao chị ấy giống như là bị đổi tim. Lần này ta làm vậy chẳng qua là muốn nhìn thấy phản ứng của Tiêu gia.

7

Đêm hôm đó, ta triệu hồi một con diều giấy “Đi, đi theo nàng”

Một con diều giấy bay ra ngoài từ cửa sổ, chậm rãi bay về phía nhã uyển, nơi ở của chị gái.

Ta xuyên thấu qua giấy nhìn thấy Tiêu Sơn cùng với chị gái phu thê tình thâm, hai người ôm nhau ngủ, nhìn giống như không có gì khác thường.

Nhưng trên thực tế, chị ấy trông như bị là rối gỗ giật dây do Tiêu Sơn điều khiển, bảo nàng rửa mặt thì nàng rửa mặt, bảo nàng thay quần áo thì nàng thay quần áo, bảo nàng ngủ thì nàng ngủ…

Nghe lời giống như một cái xác không hồn.

Cho đến khi ánh nến ở Nhã Uyển tắt đi, ta cũng không nhìn thấy có bất luận cái gì khác thường. Người này nếu không phải giấu quá sâu, thì là diễn kịch quá giỏi.

Ta triệu hồi con diều, biến ảo thành dáng vẻ của ta ngủ yên trên giường, sau đó, ta cắn ngón tay, vẽ lên không khí một chiếc bùa ẩn thân. 

Một tia sáng ẩn giấu nháy mắt rót vào cơ thể của ta, ta nghênh ngang mà đi dạo trong Tiêu phủ.

Tiêu phủ này, nói là động thiên phúc địa cũng không quá, hoàn cảnh thanh u, bố trí rất tốt. Ban đêm gió lạnh nhẹ thổi, thấm nhuần nhân tâm.

Các nha hoàn và gã sai vặt đều ngay ngắn trật tự mà làm việc gác đêm, trên vẻ ngoài thật sự là không nhận ra có gì sai lầm cả.

Xem ra ta cần phải vận dụng phương pháp khác thường mới có thể tìm ra sơ hở này.

_______
(3) Tịnh đế liên chi: Sen liền cành, chỉ tình thân và sự liên kết giữa người thân, tỉ muội, vợ chồng, trong truyện này là chỉ sự liên kết giữa hai chị em.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo