Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhớ lời giao phó thấm thía của sư phụ khi tam sư huynh rời đi, cái gì mà quảng tích lương cao trúc tường hoãn xưng vương, cái gì mà nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, có thể là người có được nhân tâm thì có được thiên hạ…
Lúc ấy ta còn thấy lạ, sư phụ nói mấy loại đạo lý lớn cho một kẻ mãng phu như hắn làm gì, thật sự là đàn gảy tai trâu!
Ta mang theo nghi hoặc này tới hỏi sư phụ, sư phụ nói tam sư huynh trở về có khả năng sẽ phải làm trưởng tôn. Ta còn cảm thán là thật không dễ dàng
Làm trưởng thôn cũng cần phải có trí tuệ đế vương.
Ha ha!
Thật sự là, tức giận thật sự chứ! Vai hề lại chính là ta?
Chị gái ở phía sau ta mà xin lỗi tam sư huynh: “Tiểu muội không hiểu chuyện, mong điện hạ bao dung.”
Tam sư huynh cười cười nói không sao
“Hừ!”
“Sư muội tốt, đừng giận! Sư huynh là có nỗi khổ riêng, muội tha cho sư huynh đi!”
Ta nhìn sợi tóc trong tay, lại nhìn lại nam tử khí độ bất phàm trước mặt, ánh mắt sáng lên.
Đây không phải là người đưa tới cửa hay sao?
“Tha thứ cũng không phải là không thể!”
Tam sư huynh mắt lấp lánh nhìn ta, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, “Mang muội vào hoàng cung đi!”
Nghe vậy, tam sư huynh nhăn mày, “Việc này chỉ sợ khó làm!”
“Âm Âm, đừng khiến điện hạ phải khó xử, người bình thường nếu không được gọi thì không thể tuỳ ý ra vào hoàng cung.” Chị gái đi lên giải thích cho tam sư huynh.
Tam sư huynh ôn hoà nhìn ta, “Sư muội đổi việc khác trong phạm vi năng lực của sư huynh được không?”
Được rồi! Ta gật đầu, mở tay ra.
Tam sư huynh nghi hoặc, “Sợi tóc? Đây là có ý gì?”
Ta mỉm cười, “Tìm cha mẹ đẻ của hắn”
10.
Tiêu phủ.
Sau khi ta dùng cơm tối thì quay trở lại viện dành cho khách. Không bao lâu đã nhận được giấy vẽ của sư huynh, ở phía trên viết: “Sư muội thân khải.”
Ta mở giấy viết thư ra
“Cha mẹ ruột của sợi tóc kia đã tìm thấy rồi, là con của một quản sự bên cạnh ngũ hoàng tử”
Là con của một quản sự ư? Kết quả này thật sự là ngoài dự đoán.
Tiêu Sơn có biết chính mình đang nuôi con của quản sự nhà khác không? Ninh Như Dục biết không?
Ta thiêu huỷ giấy viết thư, sau đó lập tức thay y phục dạ hành đi về phía Kinh Giao biệt viện của Tiêu gia.
Khi đi đến cửa thành thì nghe được phía sau có không ít động tĩnh.
Ta lặng yên đi tới, sau khi đi qua một mảnh rừng rậm thì lắc mình trốn vào. Sau đó ta lại nhìn thấy mười mấy người mặc áo đen cầm đại đao đang tìm kiếm thân ảnh của ta.
Chỉ một lát sau, lại có một đám người khác cưỡi ngựa đi về hướng này, ta cẩn thận nhìn người cầm đầu, không ngờ lại là tam sư huynh.
Chỉ thấy nhân mã mà tam sư huynh mang đến rất nhanh đã đánh nhau với đám người mặc áo đen, ra tay lưu loát dứt khoát, máu tươi bắn tung toé. Rất nhanh, tất cả đám người mặc áo đen đều đã bị bắt.
“Ra đây đi, sư muội!”
Ta xấu hổ mà đi đến trước mặt tam sư huynh.
“Sư huynh, vì sao huynh lại ở đây?”
“Ta lo lắng muội gặp nguy hiểm, nghĩ cho muội mấy ám vệ bảo vệ muội, kết quả là bọn họ trở về bẩm báo là muội không ở đó.”
Ta gật đầu, “Cảm ơn sư huynh, nhưng mấy người này là ai? Vì sao lại đi theo muội?”
Tam sư huynh lau khô vết máu trên đao, sau đó nhìn về phía ta, sắc mặt do dự.
Tam sư huynh từ bao giờ lại trở nên ngại ngùng như thế!
“Sư huynh muốn nói gì cứ nói, đừng ngại.”
Hắn châm chước một chút, “Sư muội, phụ hoàng ta bệnh nặng.”
Ta chớp mắt, sau đó thì sao?
Tam sư huynh hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn ta, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Sư muội, Bạch gia đã bao giờ đứng theo phe ai chưa?”
Nghe vậy, ta khẽ nhăn mày, suy nghĩ thật kỹ. Chị gái đã nói cho ta thế cục đại khái trong kinh thành.
Tam sư huynh là đích thứ tử, con của Hoàng Hậu, được phong làm Thuỵ Vương.
Năm đó sư huynh sốt ruột hồi kinh là bởi vì Thái Tử đương triều, đích trưởng tử của tiên Hoàng Hậu, cũng là anh trai ruột của tam sư huynh bị hại.
Tiên Hoàng Hậu vì tức giận mà bệnh chết.
Hoàng Hậu hiện tại sau đó kế vị, dưới gối có Ngũ hoàng tử. Tam sư huynh với Ngũ hoàng tử, cùng với Tề Vương dưới gối Đức Quý Phi đều là những người được chọn cho vị trí Thái Tử.
Hoàng Đế từ lâu đã triền miên trên giường bệnh, cuộc tranh đấu đoạt đích diễn ra càng mạnh mẽ.
Tam sư huynh đau lòng vì mất đi mẫu hậu cùng với đại ca, bước đi vô cùng gian khó.
Nếu ta chỉ có một mình, nhất định sẽ đứng về phía tam sư huynh, lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ cùng với sư huynh liều một phen.
Nhưng hiện tại, phía sau ta là toàn bộ người Bạch thị, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.
Việc đoạt đích này chỉ cần có sai lầm một chút, đó là tội lớn xét nhà diệt tộc.
Bạch gia chúng ta từ trước tới nay đều trung lập, chẳng qua là muốn tồn tại nguyên vẹn mà thôi. Vì thế, ta không dám đánh cuộc, cũng không dám hứa hẹn. Vì kết quả kia ta không thể nào nhận nổi.
Trong lòng ta xẹt qua một tia đau thương, “Xin lỗi sư huynh, Bạch gia không theo phe nào hết.”