Tịnh đế liên chi - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trước kia ta đã từng nhìn thấy phía trên một quyển sách cổ.

Pháp thuật này chủ yếu là dùng để người ta đổi mệnh. 

Dùng linh hồn của người bạc mệnh, đổi đến trong cơ thể của người phúc mệnh. Lặng yên không một tiếng động mà thay đổi linh hồn của một người, đoạt khí vận của người khác.

Loạt thuật pháp này rất âm độc, danh môn chính phái đều coi là u ác tính, cho nên vẫn chưa lưu truyền. Chẳng lẽ có người trộm luyện loại tà thuật nàY?

Ta rũ mắt, suy nghĩ thật kỹ, “Chẳng lẽ…”

Chị gái không bình thường, Ninh Như Dục lại thiếu hụt linh hồn, còn có chuyện ám sát ta, ta đột nhiên nghĩ đến điều mấu chốt trong đó, tức giận không tôi.

“Bọn họ muốn thông qua khống chế chị gái muội để đoạt lấy tài phú của Bạch Gia, mà chị gái muội là sẽ bị Ninh Như Dục thay thế.”

“Đúng thế, sư muội, cho muội cái này.”

Tam sư huynh lấy ra từ cổ tay áo một chiếc bình ngọc đưa cho ta.

Phược linh bình? (6)

Đổng tử của ta co lại, nhận lấy phược linh bình, dựng một ngón tay cái với tam sư huynh. 

Hoàng tử chính là hoàng tử, trên tay có nhiều bảo bối.

Đột nhiên, ngón tay của ta giật giật, “Có chuyện rồi sư huynh, muội phải chạy về.”

“Được!”

12.

Ta vội vã trở lại khách viện Tiêu gia.

Tiêu sơn mang người vọt vào, con diều giả làm ta từ chối không cho Tiêu Sơn vào.

“Anh rể, muội đã ngủ rồi.”

“Âm Âm, hôm nay trong phủ có thích khách, sợ kẻ xấu trốn vào phòng của muội. Để ta kiểm tra một chút, đảm bảo an toàn của muội.”

“Nhưng muội đã ngủ rồi.”

Tiêu Sơn ở ngoài cửa, thấy ta không ở cửa, hắn đưa mắt ra hiệu với gã sai vặt.

Lập tức mấy người khoẻ mạnh tiến lên, chuẩn bị giữ cửa để phá cửa ra.

Thấy vậy, ta nháy mắt mở cửa, cùng lúc đó, lắc mình lui về phía sau.

Người ngoài cửa thi nhau ngã. 

Ta ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Tiêu Sơn, đây là đuổi giết không thành, chuẩn bị tới bắt ba ba trọng rọ ư?

“Anh rể, đây là có ý gì?”

Tiêu sơn thu lại nét âm trầm trên mặt, ấm áp tươi cười giải thích, “Âm Âm, anh rể chỉ là lo lắng muội gặp nguy hiểm thôi. Để ta lục soát một chút xem có người xấu không.”

“Được!”

Tiêu Sơn giả bộ tìm tòi một vòng trong phòng của ta.

“Thiếu gia, không có!”

“Thiếu gia, không có!”

“...”

Mấy gã sai vặt sôi nổi tiến lên nói với Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn nhìn về phía ta, ra vẻ xin lỗi, “Âm Âm, quấy rầy rồi!”

“Anh rể hãy điều tra cẩn thận, đừng bỏ qua chỗ nào.”

“Không có, không có, anh rể đi đây.”

Dứt lời, Tiêu Sơn mang theo một đám người rời khỏi phòng của ta.

Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, sư huynh mới đi ra từ chỗ tối, “Sư muội, muội gặp nguy hiểm, hiện giờ muội là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đối với bọn họ.”

Nhịn hướng mà Tiêu Sơn đi, ta lạnh lùng mở miệng, “Hừ, giặc tới thì đánh, nước lên dâng nền.”

Ta lập tức đi về phía giường, đẩy gối đầu ra, phía dưới bất ngờ bay ra một con rối.

“Chút tài mọn.”

“Đừng nhúc nhích.” - Tam sư huynh vội vàng ngăn động tác ta bắt lấy người rối.

Ta không rõ nguyên do, chỉ thấy tam sư huynh thả một con diều ra, trong khoảnh khắc con diều đụng vào người rối, từ bên trong người rối chợt xuất hiện một con nhuyễn trùng màu đen, bay nhanh về phía con diều bò đi.

Ta kinh hãi.

“Tuyệt mệnh cổ.”

Tam sư huynh gật đầu, “Tiêu phủ này không an toàn, muội đi theo ta đi, sư muội.”

Ta lắc đầu, “Không, ở đâu cũng không an toàn.”

Một âm mưu này không thành sẽ có âm mưu khác, đây là quyết tâm muốn lấy mạng ta.

Bạch gia của ta không chọn phe thì cũng không trốn được xoáy nước này, không bằng quấy cho hồ nước đục này càng đục hơn. 

“Sư huynh, muội nguyện trợ giúp huynh.”

Tam sư huynh nghe lời ta nói thì đôi mắt sáng lên, hắn chắp tay nói lời cảm tạ.

“Vậy thì đa tạ sư muội.”

“Muội sẽ viết một phong thư gửi cho gia phụ, còn nhờ sư huynh giúp một chút.”

Ta vươn tay, mở bàn tay ra, phía trên có một lọn tóc.

Đây là vừa rồi nhân dịp Tiêu Sơn không chú ý mà lấy được, “Tiêu Sơn có hai đứa con, xin sư huynh hỗ trợ tìm được.” 

Dây kết nối người thân biểu hiện vị trí ở Hoàng cung.

13.

Sau vụ ám sát đêm đó, Tiêu Sơn càng ngày càng làm càn.

Mấy ngày này ta không biết đã giải quyết bao nhiêu vấn đề từ ngấm ngầm đến công khai.

Hắn cũng trông giữ chị gái rất kỹ, không để ta có cơ hội gặp riêng chị ấy.

Hôm nay ta nhờ sư huynh gây chuyện với Tiêu Sơn, nhân lúc hắn không ở nhà vội vàng đi Nhã Uyển.

Ta mời chị gái đi tới cửa hàng trang sức và quần áo.

Tại cửa hàng quần áo, chị gái cầm một bộ váy nghê thường bằng gấm thêu hoa ướm thử trước người ta.

“Muội nhìn muội xem, một cô gái lớn bằng này mà cả ngày ăn mặc như con trai. Quần áo xinh đẹp này mặc trên người muội chắc chắn rất đẹp.”

Ta nhìn thiết kế phức tạp rườm rà và màu vàng nhạt cùng với xanh biếc, mà trán đổ mồ hôi, vội vàng tóm lấy cánh tay của chị gái.

“Tỉ, tỉ tha cho muội đi! Mặc cái này về sẽ bị các sư huynh sư đệ cười cho.”

Chị gái oán trách, “Sao mà cười!”

“Tỉ, bụng muội đói quá! Trước khi tới kinh thành đã nghe nói món vịt bát bảo của Tụ Hương Các rất là ngon. Tỉ mang muội đi ăn đi!”

 

Bụng của ta cũng nghe lời mà kêu lên.

______

(6) Phược linh bình: Bình trói linh

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo