Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ Vương Thì Ngân có một đôi mắt xanh lam mê hoặc lòng người, mái tóc vàng óng ả như thác đổ lấp lánh dưới ánh mặt trời, cao quý nhưng lại thân thiện. Nhìn thấy sợi dây chuyền hồ ly, ngài ấy sảng khoái nhổ một sợi tóc của mình đưa cho cô, nhờ đó mà Tâm Nhan biết được lý do Thì Tử không thể đến dị địa.
Khi cô gọi Thì Tử để tiến hành truyền tống, Thì Ngân cười nói: "Có cơ hội cô lại đến chơi nhé, có một người vẫn luôn muốn gặp lại cô một lần, ta tin cô sẽ rất ngạc nhiên khi gặp người đó."
Có lẽ vì thuận lợi lấy được cả hai món đồ, khi trở về hiện thế, câu đầu tiên cô thốt ra chính là hỏi Thì Tử: "Hóa ra cô là Hồ Vương tiền nhiệm?"
"Đúng vậy, nhưng trọng điểm bây giờ là phải đánh thức Nguyệt trước đã." Thì Tử nhún vai trả lời qua loa với cô.
Cô ta xòe tay biến ra một cái bát gốm, đổ cả hai món đồ vào nghiền thành bột, sau đó cạy miệng Nguyệt ra, đổ hết bột vào.
"Cô làm nhẹ tay một chút..." Nhìn động tác thô lỗ lại mạnh bạo của Thì Tử, trong lòng Tâm Nhan vừa xót vừa đau, cũng may bây giờ Nguyệt đang hôn mê.
Khi bột được đổ vào, ánh sáng màu vàng nhạt dần dần mờ đi, nhưng Nguyệt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Haizz... Anh ta phong bế nội tâm mình rồi."
"Vì sao?"
"Có lẽ là anh ta cho rằng mình không còn được cô cần đến nữa, cứ như vậy không được, cô phải tiến vào nội tâm anh ấy để đánh thức anh ấy."
Tâm Nhan nắm lấy bàn tay Nguyệt, nhắm mắt lại để Thì Tử thi pháp đưa cô tiến vào nội tâm của Nguyệt.
Tâm Nhan mở mắt ra, trước mặt cô xuất hiện khu rừng đào mà cô từng thấy, là nơi Nguyệt và cô gặp nhau.
Tiếng nhạc vui vẻ truyền đến, lần theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt mặc một thân bạch y ngồi bên cạnh một cô gái gảy đàn hát, cô gái mỉm cười ngọt ngào với anh.
"Đây là mộng cảnh của anh ta..." Thì Tử sâu kín nói, ánh mắt nhìn cô gái kia có chút ai oán.
"Tôi sẽ không để anh ấy sống trong mộng cảnh do chính mình tưởng tượng ra, hiện thực mới là nơi anh ấy nên tồn tại."
"Cô tự lo liệu đi." Thì Tử xoay người rời đi mang theo một trận gió, vô số cánh hoa đào bay lả tả.
Tâm Nhan đi đến trước mặt Nguyệt, đôi mắt màu hổ phách của anh kinh ngạc mở to, tiếng đàn đột ngột dừng lại.
Nguyệt bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh: "Sao lại có hai Tiểu Nhan?"
Tâm Nhan bên cạnh anh vẫn mỉm cười, giống như một con búp bê pha lê nhân tạo, không có biểu cảm nào khác.
Cô sốt ruột kêu lên: "Nguyệt, đó không phải là em! Cô ta là ảo ảnh anh tạo ra, là giả!"
Sắc mặt Nguyệt dần chuyển sang nghi hoặc, nhưng vẫn không chắc chắn nhìn hai người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim cô đau nhói, chợt nhớ ra chiếc nhẫn hồng ngọc trong túi, Tâm Nhan vội vàng lấy ra, mở chiếc khăn tay, chiếc nhẫn hồng ngọc bị gãy làm đôi tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt: "Còn nhớ không? Đây là chiếc nhẫn anh tặng em, chiếc nhẫn anh tự tay làm cho em."
Ánh mắt Nguyệt bắt đầu lay động, trong lúc nhất thời cuồng phong nổi lên, khu rừng đào này chỉ còn lại anh và cô.
Rất lâu sau, Nguyệt sâu kín cất tiếng nói: "Cần gì phải như vậy... Em không còn cần anh nữa rồi..." Giọng nói nghẹn ngào bi thương.
"Không! Em không hề không cần anh!" Tim cô đau thắt lại: "Em sợ lời nguyền sẽ gây ảnh hưởng đến anh, em chỉ muốn giải trừ lời nguyền để được ở bên anh thật tốt!"
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Nguyệt, xung quanh lại trở về yên tĩnh, hai người ôm nhau.
"Đến lúc ra ngoài rồi." Giọng nói của Thì Tử truyền đến, một lực kéo lớn kéo hai người ra.
Tâm Nhan kinh ngạc mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Nguyệt từ từ tỉnh lại, hai người nhìn nhau mỉm cười, lại một lần nữa ôm lấy đối phương.
"Khụ, tôi nói Nguyệt Quân à, thân phận khó xử của anh định giải quyết khi nào đây?" Thì Tử chọc chọc vào bả vai Nguyệt, giả vờ không nhìn thấy nụ hôn nồng nhiệt của hai người.
"Đợi kiếp này của Tâm Nhan qua đi, tôi sẽ trở về chấp nhận sự phán xét của Địch Mặc đại nhân." Nguyệt kiên định trả lời cô ta, không hề do dự một chút nào.
Thì Tử nghe vậy, nở một nụ cười hồ ly, rút ra một phong thư từ trong tay áo: "Tôi biết ngay anh sẽ nói như vậy mà, đây là thư Vera đại nhân gửi cho tôi, bên trong có thông tin liên quan đến anh."
"Cái giá là gì?"
"Ba thước tơ hồng."
"Thành giao."
Đưa tơ hồng cho Thì Tử, Nguyệt mở bức thư ra đọc nội dung: "Nguyệt Quân vì trăm năm qua lơ là chức trách, nên sau khi hiệp hội thảo luận đã quyết định khai trừ thân phận sứ giả ái tình khu vực châu Á, tước bỏ thần chức và giáng xuống làm người phàm, nhập luân hồi đạo một kiếp."
Nguyệt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tâm Nhan.
"Tiểu Nhan, cuối cùng anh cũng có thể thực hiện lời hứa cùng em bên nhau trọn đời rồi."
Hai người đan tay vào nhau, cười nói khẽ cùng nhau: "Sinh thế tương thủ, bất ly bất khí."