Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiếp thứ nhất, cô và anh gặp nhau trong rừng đào, hai người vừa gặp đã yêu, yêu nhau từ cái nhìn thứ hai, hứa hẹn bên nhau trọn đời, nhưng phụ mẫu lại muốn gả cô cho Lý Tín tướng quân, anh cũng vì thân phận hạn chế không thể ngăn cản, thế là hai người buộc phải chia lìa.
Kiếp thứ hai, cô và anh gặp nhau bên bờ hồ, anh với dung mạo không hề thay đổi lặng lẽ bảo vệ cô đã không còn ký ức của kiếp trước, nhưng dù thế nào cũng không thể thay đổi được số phận bi thảm đã định sẵn của cô.
Kiếp thứ ba, anh lại lần nữa truy tìm cô, càng ngày càng hiểu cô, nhưng lại phải để cô nhận ra anh một lần nữa, còn cô lại vì chu toàn cho anh mà phải đi xa hòa thân với Đột Quyết.
Mỗi một kiếp, anh đều kiên định bảo vệ bên cạnh cô, cho dù cô đã sớm quên đi chuyện cũ, dù bọn họ đã định trước không thể kết hợp, bên nhau trọn đời...
"Nữ tử, ngẩng đầu lên."
Giọng nói khàn khàn kéo cô trở về thực tại, không biết từ lúc nào cô đã đến một tòa điện đường cao lớn, trên bậc thềm cao, người đàn ông áo đen đứng nhìn cô, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có vẻ lạnh lùng, đôi mắt đen như biển sâu.
"Ngươi tên gì?"
"Hả... Ngô Tâm Nhan." Chết rồi, chỉ lo hồi tưởng mà quên mất phải lén chuồn đi.
Người đàn ông áo đen cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay một lúc rồi ngẩng đầu lên, nở một nụncười âm hiểm: "Ở đây không hề ghi chép tên của ngươi, ngươi lẻn vào đây phải không, tiểu thư?"
"Tôi..." Tâm Nhan bước chân định bỏ chạy.
Người đàn ông giơ tay khẽ vung , một lưỡi dao gió từ trong tay lao về phía Tâm Nhan.
Không thể chống lại nguồn năng lượng tự nhiên to lớn, cả người Tâm Nhan bị hất tung lên cao, đập vào vách đá, cú va chạm mạnh khiến ngũ tạng lục phủ dường như bị xê dịch, cô nằm sấp trên mặt đất bắt đầu nôn khan.
"Nói, ngươi có mục đích gì?" Giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông khiến sống lưng cô lạnh toát.
"Tôi cần hoa Mạn Châu Sa trắng để cứu người." Cô nghe nói thần đều từ bi, nhưng thần ở âm tào địa phủ thì sao?
"Cứu người? Ai lại cần đến loại hoa chứa đựng thần lực này?"
"Cứu..." Cô chợt nhớ ra, Nguyệt vẫn đang bị Thần giới truy nã: "Cứu người tôi yêu."
Người đàn ông sảng khoái bật cười, khuôn mặt lạnh lùng nhờ đó mà dịu đi không ít: "Đủ thẳng thắn! Ta xem thử ngươi đã từng làm những chuyện tốt gì, lời nói và hành động của ngươi trong kiếp này sẽ quyết định ngươi có thể lấy được hoa Mạn Châu Sa hay không."
Tâm Nhan cầm trên tay đóa hoa Mạn Châu Sa trắng, cô không nhớ mình đã gọi Thì Tử khi nào, trở về hiện thế mà cô vẫn còn ngơ ngác.
"Xem như cô còn chút tác dụng." Thì Tử cẩn thận bỏ hoa Mạn Châu Sa vào trong bình cất kỹ, đôi mắt đẹp vui vẻ híp lại thành một đường.
"Bây giờ chỉ còn thiếu lông Hồ Vương, sau khi gặp Hồ Vương, cô hãy đưa sợi dây chuyền ra cho ngài ấy xem là được."
Tâm Nhan gật đầu, xoay người đẩy cánh cửa màu xanh lục khác ra.
Lần này là một đồng cỏ xanh mướt yên bình, sương mù nhè nhẹ khiến nơi này thêm phần mờ ảo, xinh đẹp.
"Ngươi là ai lại dám tự tiện xông vào kết giới?" Giọng nói lạnh lùng trong trẻo phá tan sự yên tĩnh, một cây trượng gỗ chỉ thẳng vào yết hầu Tâm Nhan, đầu kia của cây trượng là một thiếu niên áo trắng.
Trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, cô không muốn bị xử tử ngay tại chỗ đâu.
Tâm Nhan vội vàng nói ra ý định của mình: "Tôi có chuyện quan trọng cần tìm Hồ Vương."
"Thì Ngân đại nhân đâu phải để loại người lai lịch bất minh như ngươi..."
Thiếu niên cau mày nói được một nửa, ánh mắt lướt qua sợi dây chuyền hồ ly phát ra ánh sáng xanh lam trên cổ cô, anh ta khẽ giật mình rồi thu lại trượng gỗ, cung kính đặt tay phải lên ngực trái, cúi chào nói: "Xin mời cô đi theo tôi."
Tâm Nhan theo cậu ta bước ra khỏi làn sương mù, chợt phát hiện ra đồng cỏ ấm áp kia chỉ là ảo ảnh.