Tôi Chỉ Muốn Là Phản Diện Giàu Có, Không Muốn Là Nữ Chính Ngược Tâm - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mười tám người mẫu mặt ai nấy căng ra vì cố nhịn cười, có hai người không giữ được sự chuyên nghiệp mà bật cười thành tiếng.


Tôi bị hại oan uổng, lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này không thể để sống!


"Chị đang tận hưởng cuộc sống, sao nào?"


Yến Phong Đình trừng mắt nhìn tôi như không thể tin được, nghiến răng nói:

"Chị đã có em rồi, sao còn gặp gỡ mấy người đàn ông khác!"


Đúng là bà già chui vào chăn — chọc cười cả ông nội tôi rồi!


Tôi quay sang nhìn Tuân Khâm:

"Tổng giám đốc Tuân , anh không quản nó sao?"


Tuân  Khâm lịch sự nói:

"Xin lỗi, Phong Đình là gia chủ nhà họ Yến, tôi không quản nổi."

"Cha mẹ chết sớm là đặc quyền à?


"

Tôi xắn tay áo lên, mười tám người mẫu và đám vệ sĩ biết điều lần lượt rút lui, tôi ngay trước mặt Tuân Khâm lại đánh cho Yến Phong Đình thêm một trận.


Thằng nhóc bị tôi đánh đến đỏ cả vành mắt, hàng mi dài vướng đầy nước mắt, nhưng vẫn không nói lời nào.

Tôi vừa đánh vừa hỏi:

"Em biết làm vậy là sẽ bị đánh, đúng không?"

Cậu ta ấm ức nói:

"Biết."

"Thế mà vẫn đến?"

Cậu ta nói đầy tình cảm:

"Tình yêu có thể xoa dịu nỗi đau."

Tôi: …


Tôi thật sự đáng chết mà!


Yến Phong Đình dường như mắc hội chứng Stockholm, tôi đánh càng ác, cậu ta lại càng bám lấy tôi. Kết quả là tôi đến cả cuộc sống riêng tư trụy lạc cũng không thể tận hưởng, chỉ có thể từ xa ngắm cơ bụng tám múi của trai đẹp, trong khi phải chịu đựng gương mặt đen như đáy nồi của Yến Phong Đình bên cạnh.


Nhìn thấy mấy chị gái múa thoát y sắp lên sân khấu, tôi vội vàng lấy tay che mắt Yến Phong Đình lại, còn mình thì dán mắt vào vóc dáng nóng bỏng của các chị đẹp để giải thèm, miệng nói:

"Xem gái đẹp chắc cậu không quản đâu ha?"


Yến Phong Đình nghẹn lời, u ám nói:

"Tôi không quản… nhưng tại sao lại che mắt tôi?"


"Phong Đình à, nghe chị khuyên một câu: nước này sâu lắm, cậu không bơi nổi đâu!"


Tuân Khâm đứng bên cạnh không nhịn được bật cười.


Tôi thật sự rất khó hiểu, Yến Phong Đình ngày ngày bám theo tôi thì còn hiểu được, chứ Tuân Khâm – người bận trăm công nghìn việc – sao cũng rảnh đến mức cứ theo tôi hoài vậy? Anh ta rảnh quá à?


Lúc đi vệ sinh ra, tôi thấy Tuân Khâm đang đứng dựa tường gọi điện, tiện miệng hỏi một câu.


Anh ta cúp máy, mỉm cười với tôi:

"Vì lần trước không trông kỹ Tiểu Phong, suýt chút xảy ra chuyện, nên giờ phải theo sát cậu ấy thôi!"


Tôi mặt không cảm xúc nhìn anh ta.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo